Tôi là con gái một gia đình khá giả. Hiện tôi đang là phó phòng marketing của một công ty nước ngoài, lương khá cao và ổn định. Thế nhưng, chồng tôi lại hoàn toàn ngược lại. Anh chỉ là nhân viên một xí nghiệp xuất nhập khẩu nhỏ, lương cũng tầm trung bình. Gia đình anh lại rất nghèo khổ.
Chúng tôi quen nhau trong một lần tôi lủng lốp xe, phải dắt bộ đến công ty. Khi đi ngang qua xí nghiệp anh, anh đã chạy ra hỏi han rồi đem xe tôi vào gửi cho bảo vệ công ty, sau đó chở tôi đi làm. Lúc đó, tôi cũng nghi ngờ lắm, bởi chẳng ai tốt không điều kiện như vậy. Tôi định bắt taxi nhưng lại nghĩ, xe của mình nằm trong xí nghiệp của anh, nếu giờ tỏ ra xa cách thì chiều về lấy xe lại ngại. Bên cạnh đó, sợ trễ hội thảo nên tôi đành phải nhận sự giúp đỡ từ anh.
Rồi chúng tôi thường xuyên nói chuyện với nhau hơn. Tôi tìm hiểu thì biết được, anh là người rất tốt bụng, luôn sẵn sàng giúp người khác mà không tính toán. Có lần, vì giúp một người bị tai nạn giao thông, anh còn bị người nhà họ đánh cho một trận vì tưởng anh là người gây tai nạn.
Sau khi biết mọi chuyện, họ xin lỗi và ngỏ ý muốn trả lại tiền cho anh nhưng anh không nhận. Vì mến tính anh tốt nên chính tôi đã cầm cưa, cưa anh. Anh thì cứ lẩn trốn vì nhận thức được chúng tôi không cùng địa vị. Gần 1 năm theo đuổi, tôi mới chính thức trở thành người yêu của anh.
Gia đình tôi biết chuyện nhưng không những không ngăn cản mà còn rất quý mến người yêu tôi. Vậy mà, người ngăn cản chúng tôi lại chính là mẹ anh, một người đàn bà lam lũ, nghèo khổ. Ngay buổi đầu ra mắt mẹ anh, tôi đã thấy bà buồn. Rồi buổi trưa khi anh ngủ, bà đã gọi tôi ra nói chuyện.
Bà bảo: “Không phải bác không biết hai đứa yêu nhau. Nhưng con cũng thấy đó, nhà bác chỉ có hai mẹ con, lại rất nghèo. Con nhìn căn nhà ọp ẹp này chắc cũng hiểu. Cả cuộc đời, bác đã dành hết cho thằng D, giờ thấy nó yêu một người giàu có như con, bác cũng mừng. Nhưng bác sợ, con không chịu được cảnh nghèo. Vả lại, nhà bác thế này, cũng không đủ tiền lo một đám cưới lớn cho con. Bác biết người như con có rất nhiều người theo đuổi. Thôi thì có ai hơn thằng D nhà bác, con cứ mạnh dạn tiến tới”.
Những lời nói đó khiến tôi vừa đau lòng, vừa khâm phục và yêu quý mẹ anh. Tôi biết bà cũng mến tôi, nhưng bà ngại tôi quen tính nết cũ, không chịu được cảnh nghèo khổ. Chúng tôi phải mất thêm năm nữa để chứng minh cho bà thấy, vì yêu anh, tôi có thể chấp nhận được tất cả.
Tôi thường xuyên lui tới nhà anh hơn. Tôi làm những việc trước giờ chưa từng làm như vặt lông gà, dọn cỏ... Dù mệt, nhưng cảm giác hạnh phúc ấy chưa ai cho tôi được.
Khi bàn đến đám cưới, gia đình tôi ngỏ ý lo hết mọi chi phí tiệc tùng nhưng mẹ anh không chịu. Biết bà tự trọng nên tôi chỉ có thể âm thầm giúp bà thông qua người yêu.
Một hôm, anh thở dài rồi nói mẹ đã mua 2 cây vàng giả. Tôi trố mắt hỏi làm gì thì anh nói bà mua để "tạm thời" tặng tôi. Bà không muốn tôi thiệt thòi trong ngày trọng đại của cuộc đời, nên bà mới làm thế. Bà còn nói sau này có tiền, bà sẽ mua dần dần thay thế vào đó để bù đắp cho tôi. Nghe người yêu nói, mắt tôi lại cay cay. Không ngờ, mẹ anh lại suy nghĩ nhiều cho tôi như vậy. Tôi cũng đem chuyện này nói với gia đình mình. Ai cũng xúc động.
Ngày cưới, mẹ chồng tưởng tôi không biết nên vẫn hào hứng đeo vào cổ, tay tôi vòng, lắc vàng giả. Bà còn nói sẽ yêu thương tôi như con gái ruột của mình. Lúc đó, tôi hãnh diện, xúc động lắm. Vàng giả thì sao, tôi chỉ cần bà yêu thương tôi thật là được rồi.
Và cho đến ngày hôm nay, sau 2 năm làm dâu mẹ chồng, chưa một giây nào tôi hối hận vì đã làm dâu nhà nghèo. Số vàng giả kia, tôi vẫn trân trọng giữ lại bên mình, đó là minh chứng cụ thể nhất của tình yêu mẹ chồng dành cho tôi.