Có lẽ vì thế mà lớn lên, tôi ít hứng thú với việc tán gái. Khi mấy thằng bạn cùng tuổi bận rộn lên kế hoạch cưa cẩm các em, tranh nhau cặp vé xem phim hay uống cà phê xoay lấy mấy chục ngàn để đưa các em đi chơi cuối tuần thì tôi thảnh thơi ngồi nhà… xem phim hoạt hình và nhổ tóc sâu cho mẹ.
Thế nên tôi cũng không hiểu vì sao tôi yêu em, từ khi nào, ra làm sao, chỉ biết là tôi nhớ em cồn cào mỗi khi không thể tập trung vào việc gì.
Mỗi lần bỏ ra 20 nghìn để mời em ăn một cốc chè thập cẩm, tôi lại tự hỏi: “Như thế có phải là dại gái không?” nhưng tôi sẵn sàng dốc hết số tiền còn lại trong ví để mời em ăn thêm cái gì đó nếu em muốn.
Tôi giữ bí mật tuyệt đối về em, không cho mẹ biết. Hình như từ khi yêu em, tôi thấy cần phải giữ sự độc lập với mẹ.
Tôi bắt đầu biết rằng mình muốn gì trên cõi đời này: Tình yêu. Lần đầu gặp em, tôi tin rằng trước tôi đã có nhiều người thích em và sau này vẫn sẽ có nhiều người thích em.
Em xinh đẹp, cá tính nhưng tạo cho người khác cảm giác thân thiện, cuốn hút. Nói chuyện với em thật thoải mái. Hình như bất cứ ai, từ xa lạ đến thân quen đều có hứng thú nói chuyện với em.
Em làm tôi phát điên vì yêu em. Mỗi khi có gã nào lén dành cho em một cái nhìn nhiều tình cảm lại khiến máu trong người tôi sục sôi vì ghen tức.
Tôi đã yêu em quá mức bình thường. Em không bao giờ biết được tôi đã hạnh phúc thế nào khi em chấp nhận làm nữ hoàng của trái tim tôi. Nơi đó, tất cả tình yêu của tôi sẽ chỉ dành cho em, duy nhất em, mãi mãi là em chứ không phải ai khác.
Khi biết em đã mất đi “cái ngàn vàng” cho mối tình đầu dang dở, tôi thấy lòng mình đau thắt lại như bị cắn bởi hàng ngàn chiếc răng nanh nhưng không phải vì thất vọng mà vì thương em và căm ghét kẻ đã phản bội em.
Em đã chinh phục tôi bằng sự thành thực của một cô gái đầy bản lĩnh, dám làm dám chịu. Tôi khao khát mãi mãi có được em, quyết không để em thuộc về ai khác ngoài tôi.
Thế nhưng không hiểu sao tôi luôn có cảm giác lo sợ rằng một ngày nào đó em sẽ rời xa tôi. Càng lo lắng, tôi càng xiết chặt vòng tay để em không thể rời xa mình nửa bước. Giá như em biết tôi sợ mất em đến nhường nào.
Em càng thân thiện bao nhiêu tôi càng sợ mất em bấy nhiêu. Tôi thường xuyên gọi điện, nhắn tin cho em từ chỗ làm để chắc chắn em vẫn ở bên tôi và không có gã nào quanh quẩn bên em.
Nhưng hôm nay, em tỏ ra bực tức khi tôi gọi điện. Em không trả lời những câu hỏi “đại trà” của tôi hàng ngày nữa mà thay vào đó là một câu cộc lốc như thể nó không được phát ra từ miệng em: “Em không còn yêu anh. Đừng liên lạc với em nữa. Vĩnh biệt!” rồi tắt máy.
Tôi chỉ còn biết đến một cảm giác: Rụng rời. Tôi điên cuồng bấm số của em, gọi đến 20 lần mà vẫn không có tín hiệu trả lời. Tôi lao đi tìm em nhưng em đã xin nghỉ 1 tuần để đi du lịch Sapa cùng một gã khác.
Tôi ghen lồng ghen lộn như kẻ mất trí. Tôi vừa căm ghét em lại vừa sợ sẽ mất em, sợ gã kia sẽ cướp em khỏi tôi. Giá như lúc đó tôi có thể xuất hiện bên em và tự phát nổ để cả 3 người: tôi, em, gã đáng ghét kia cùng chết.
Vừa liên lạc được với em, tôi đã nguyền rủa em thậm tệ. Em không tắt máy cũng không có phản ứng gì mà chỉ nói: “Anh có quyền chửi nhưng em chỉ muốn anh biết rằng em không còn yêu anh nữa”.
Em làm sao hiểu được tôi đau đớn thế nào khi phải nặng lời với em. Tất cả cũng chỉ vì tôi quá yêu em. Không! Tôi phải có được em bằng mọi giá.
Tôi sẽ mách với mẹ em tất cả những lỗi lầm của em, những chuyện dối trá mà em đã dựng lên để che mắt mẹ. Biết con gái đã không còn trinh trắng, chắc chắn bà ấy sẽ lo quýnh lên, sẽ cuống cuồng lên mà gả em cho tôi để ném đi một “quả bom nổ chậm”. Và thực sự tôi đã làm thế.
Chính tôi cũng không hiểu vì sao mình làm thế. Không hiểu mẹ con em đã nói gì với nhau nhưng cả 2 đều tỏ ra khinh bỉ tôi. Lời cuối cùng em nói với tôi không ngọt ngào cũng chẳng đắng cay nhưng tôi không bao giờ quên được: “Những kẻ chết vì tình sẽ chẳng bao giờ có được tình yêu”.
Tiếc là tôi không biết điều đó. Nếu được làm lại, có thể tôi sẽ vẫn chết vì tình nhưng sẽ chết theo cách để được yêu.
Viết bình luận