Mẹ trố mắt: “Cha con mày không để phần cơm cho mẹ à?”. Giọng mẹ không có chút gì là bực bội, trái lại, còn vui vẻ nữa là khác. “Ngon quá em à. Lâu lâu rửa ruột bằng rau luộc chấm nước mắm tỏi ớt, ngon hơn cả cao lương mỹ vị”- ba vừa nói vừa ưỡn bụng.
Tối đó, mẹ nói với con: “Nói cho mẹ nghe thử xem, con ăn rau luộc chấm nước mắm hồi sáng có ngon thật không? Hay là vì con thấy mẹ giận nên nói cho mẹ vui?”. “Ngon thật mẹ ạ. Lâu lắm rồi mới có một bữa mẹ không tất bật với bữa cơm gia đình như thế. Công việc ở công ty bận rộn nhưng vì không muốn để “mất nếp nhà” nên mẹ vẫn cố gắng nấu đủ ngày hai bữa cơm cho ba và chúng con. Nhưng nếu ngày nào cũng thịt bò xào, cánh gà chiên nước mắm, tôm kho tàu, cá chẽm chưng tương... thì làm sao mà nuốt nổi hả mẹ? Đã thế, ba đang bị tăng cholesterol, thằng út bị béo phì mà mẹ cứ “nhồi nhét” như vậy càng thêm khổ, thêm bệnh. Ba và tụi con không ăn được vì ngán quá chứ không phải vì mẹ nấu dở”.
Nghe con nói, mẹ thở hắt ra. Rồi mẹ gật gù: “Đúng rồi. Cao lương mỹ vị mà cho ăn hoài cũng ngán phải không con? Mẹ sẽ “tiếp thu”, từ nay không ép mấy cha con ăn theo ý muốn của mẹ nữa”.
Mẹ đúng là một người vợ, người mẹ tuyệt vời. Nhưng mà mẹ nhớ đừng có cho ba và chúng con ăn rau luộc chấm nước mắm liền tù tì một tuần lễ mẹ nhé...
Viết bình luận