Mùa hè ấy, anh là chiến sĩ tình nguyện đến quê em dạy học cho các em nhỏ. Em ngày ấy là cô học sinh cuối cấp 3. Lớp học anh dạy trong sân ngay cạnh nhà em. Nhiều bữa, nhìn cảnh anh xoay như chong chóng một lúc 4 lớp, em đã xung phong nhận kèm vài em nhỏ giúp anh. Nhờ đó, em có nhiều dịp nghe anh say sưa kể những câu chuyện về cuộc sống của sinh viên khi lên thành phố. Những buổi trò chuyện đó đã giúp em tự tin hơn khi quyết định thi vào đại học. Em háo hức và hy vọng sẽ sớm trở thành sinh viên như anh.
Những buổi chiều thảnh thơi sách vở, anh và em thường đi dạo trên bờ ruộng mấp mô. Bên những cánh đồng lúa xanh ngút ngát, đôi lần em ngại ngùng khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh. Một buổi chiều muộn, bên bờ kênh nhỏ, anh thì thầm nói: “Ngày mai, anh phải về lại thành phố, đợt công tác tình nguyện kết thúc sớm hơn dự định 2 ngày…”. Ngồi cạnh nhau hàng giờ, anh khẽ nắm lấy tay em siết chặt và bảo sẽ cố gắng thu xếp để ghé về chơi. Sáng hôm sau, tiễn anh về thành phố, không hiểu sao, nước mắt em khẽ lăn trên má...
Sau khi đậu vào đại học như đã hứa với anh, em lên thành phố học và hòa vào nhịp sống hối hả của đô thị. Đôi lần đi ngang qua Trường Đại học Bách khoa, em dõi mắt qua cổng trường tìm kiếm nhưng chưa bao giờ gặp anh. Trái đất quay tròn, em vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại.
Viết bình luận