Chào mọi người, tôi là một người vợ, vợ chính thức trên tờ giấy đăng ký kết hôn với chồng. Vậy mà tôi đang rơi vào tình thế thật chẳng giống ai. Mới hôm qua thôi, nhân tình của chồng tôi đã tìm đến nhà đánh ghen ầm ĩ lên.
Tôi mong rằng, khi kể câu chuyện của gia đình mình ra sẽ nhận được những lời động viên, an ủi từ mọi người, đồng thời có thể có được cách giải quyết đúng đắn nhất lúc này.
Tôi sinh năm 1988, đã có hai đứa con một gái một trai. Các con tôi đều kháu khỉnh, đáng yêu và thông minh, lanh lợi. Chồng tôi cũng là người tài giỏi, làm phó giám đốc một công ty. Người ngoài nhìn vào ai cũng phải ngưỡng mộ. Ấy vậy mà đâu ai ngờ rằng, có ngày tôi lại rơi vào tình huống này.
Tôi phát hiện ra chồng cặp bồ lúc con gái thứ hai mới được 9 tháng tuổi. Có lẽ vì tôi mệt mỏi chăm sóc hai đứa không còn thời gian quan tâm, chăm sóc chồng; cũng có thể vì nhu cầu sinh lý thiếu thốn từ khi tôi mang bầu đứa thứ hai. Vậy nên tôi cố nhẫn nhịn vì các con mà tha thứ cho chồng.
Thế nhưng, đột nhiên tôi phát hiện bồ của chồng cũng mang thai và có con riêng với chồng tôi. Đau đớn vật vã chất vấn chồng vì sao đã ăn vụng còn để có “hậu quả” như vậy. Chồng tôi có lẽ cũng đang bối rối nên chỉ trả lời nhát gừng rồi bỏ lên phòng.
Vợ chồng chiến tranh lạnh mất gần nửa tháng rồi cũng phải ngồi lại với nhau bàn kế hoạch để cô bồ kia chịu đi phá bỏ. Thế nhưng chẳng hiểu sao, cô ta vẫn giữ cái thai đến lúc sinh con. Rồi hôm qua, cô ta bế con đến nhà tôi gây sự.
Lúc đó, tôi vừa nấu ăn xong và đang cho hai đứa nhỏ ăn, cô ta bế con đến làm loạn lên. Đầu tiên bấm chuông đi vào, không hề mở miệng chào hỏi ai. Mắt đảo qua đảo lại khắp nhà, rồi còn thản nhiên đi lên tầng xem phòng ngủ của vợ chồng tôi, xem luôn phòng của các con tôi sinh hoạt.
Đứa con của tôi thấy lạ cất tiếng hỏi: “Ai vậy mẹ? Cô ấy hư mẹ nhỉ, chẳng chào ai cả”. Cô ta nghe thế từ bậc thang chạy xuống lu loa lên rằng con tôi mất dạy, dám chửi cả người lớn. Hai đứa sợ sệt nép mình vào mẹ.
Rồi cô ta còn trơ trẽn đuổi tôi ra khỏi nhà, bảo để con lại cô ta nuôi được hết. Thật nực cười, đúng là thời buổi đảo lộn, đã mang phận làm bồ mà còn dám đi đánh ghen. Thế nhưng, tôi vẫn nhẫn nhịn không làm gì vì tất cả đang trong tầm kiểm soát và kế hoạch của tôi cả.
Tôi chờ đợi sự lên tiếng của chồng mình nhưng đáng buồn là lúc đó, anh ta vẫn câm lặng không dám làm gì mặc cho cô ta làm loạn.
Ném đồ, chửi bới chán chê, con bé nhỏ quấy khóc, có vẻ như cô ả mệt nên ngồi xuống bàn nghỉ. Tôi gọi luôn mẹ chồng sang giải quyết.
Nhìn thấy nhà cửa bề bộn, hai cháu đang co ro núp trong lòng mẹ khóc, còn cô bồ hốt hoảng định làm bộ làm tịch như kẻ bị hại liền bị mẹ chồng tôi cho hai cái tát đau đớn đuổi đi. Bà còn cảnh cáo nếu xuất hiện lần hai thì đừng mong được ôm con mà nuôi nó.
Vậy là cô bồ trơ trẽn đó thất thểu đi về, không quên ném cái nhìn sắc lẹm sang tôi. Thực sự tôi cũng chẳng muốn làm ai phải đau khổ đâu, tôi cũng vốn là người hiền lành, hiểu đời nhưng mà một khi đã bị ai chèn ép quá đáng thì cẩn thận. “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, cô ta tưởng giữ được đứa con là có thể đàng hoàng bước chân vào ngôi nhà này làm bà chủ. Cứ nghĩ chỉ mỗi cô ta ranh mãnh hơn người hay sao.
Tôi chỉ hận người chồng của tôi. Sau hôm đó, anh ta chỉ còn là gã đàn ông nhu nhược, hèn hạ nữa thôi. Tôi sẽ vẫn cố nhịn nhục giữ thể diện cho chồng cho con nhưng mọi kế hoạch đã ở trong tầm tay. Nhất định nếu có ngày ra đi, tôi sẽ cho các con có được cuộc sống sung túc chứ không thể tay trắng ra đi lúc này.