Tôi và anh yêu nhau sau một thời gian dài làm việc chung. Anh là phó giám đốc của công ty tổ chức sự kiện của gia đình còn tôi làm trợ lí cho anh. Tuy xuất thân là một công tử nhà giàu nhưng anh lại vô cùng thân thiện và gần gũi. Anh đối xử với nhân viên rất tốt và cũng chính vì những điều ấy mà tôi yêu anh nhiều hơn.
Bố mẹ tôi làm giáo viên ở huyện, gia đình bình thường. So với nhà anh thì chúng tôi không thể nào sánh bằng. Nhưng cả anh và bố mẹ anh đều không đặt nặng vấn đề hoàn cảnh. Họ luôn dành cho gia đình tôi sự tôn trọng nhất định.
Thời quen nhau, những dịp nghỉ dài ngày anh thường cùng tôi về quê. Anh nói mình rất thích không khí yên bình nơi đây, vừa cho tôi thăm bố mẹ vừa là thời gian để chúng tôi nghỉ ngơi thư giãn. Bố mẹ tôi rất quý mến anh và bố mẹ anh cũng xem tôi như con cái trong nhà.
Cuối tuần vừa rồi là lễ đính hôn của chúng tôi. Phải nói cả tôi và anh đều rất háo hức. Chúng tôi làm tổ chức sự kiện nên càng đầu tư nhiều cho buổi lễ của chính mình. Sáng hôm đó tôi còn vui vẻ chuẩn bị mọi thứ. Vậy mà, khi tôi đang đứng trên sân khấu lễ đính hôn cùng anh, tôi chỉ muốn ngã quỵ ngay tại chỗ. Tôi chẳng còn chút tâm trí nào khi nhìn thấy Khải người yêu cũ của mình đang ngồi trò chuyện thân mật với bố mẹ bạn trai.
Tôi cố trấn tĩnh cứ nghĩ mình đã nhìn nhầm nhưng không phải vậy. Với Khải, tôi không thể nào quên được cho đến chết. Cách đây 5 năm khi vừa mới đặt chân vào trường đại học, trong buổi giao lưu văn nghệ mừng tân sinh viên tôi và Khải tình cờ quen nhau.
Khi đó anh đang là sinh viên năm cuối. Những tháng ngày tiếp theo chúng tôi yêu nhau sâu đậm. Tôi yêu anh bằng cả tấm chân tình của mình vì với tôi anh là mối tình đầu. Tôi cũng đã chẳng ngại ngần khi dâng hiến cho Khải tất cả những gì mình có.
Anh hứa hẹn thề thốt với tôi bằng những lời chân thật nhất. Chúng tôi còn nghĩ đến chuyện tương lai khi anh và tôi ra trường. Một viễn cảnh tương lai màu hồng ngập tràn hạnh phúc. Quá non nớt nên tôi đã tin tất cả.
Nhưng rồi tôi chơi vơi sống không bằng chết khi anh vừa tốt nghiệp xong đã lặng lẽ xuất ngoại mà không một lời từ biệt. Tôi chỉ nghe được điều ấy qua bạn bè của anh. Những tháng ngày sau đó tôi hi vọng, tôi chờ đợi nhưng không hề nhận được từ anh một chút tin tức nào. Một mình đau đớn và nhục nhã khi phải tự giải quyết cái thai đã hơn hai tháng, tôi căm hận anh đến tận xương tủy.
Từ ngày đó tôi cũng đã khép chặt lòng mình, tôi lao đầu vào học mà không dành cho mình thêm bất kì cơ hội hẹn hò nào. Và Khải cũng không bao giờ gửi cho tôi một dòng tin, dù đó chỉ là một lời xin lỗi ngắn gọn. Nghĩ đến Khải, nghĩ đến sự phản bội của anh nỗi căm hận càng lớn. Ra trường đi làm tôi vẫn không tin vào tình cảm, cho đến khi gặp Khang, người chồng tương lai của tôi hiện nay.
Nhìn mặt mũi tôi tái nhợt tay chân thì lạnh ngắt, bạn trai lo lắng bảo tôi đi nghỉ nhưng nhìn khách mời đã đến đủ cả nên tôi không thể dừng lại. Lấy hết can đảm, tôi theo anh đến chào mọi người. Khi nghe những gì anh nói, tôi lại càng hoang mang nhiều hơn, thì ra Khải chính là anh họ của Khang. Anh đi du học nhiều năm và sắp tới sẽ ở lại Sài Gòn lập nghiệp.
Có lẽ Khải cũng đã nhận ra tôi, anh thoáng ngỡ ngàng nhưng rồi lại chào tôi rất lịch sự và kiểu cách. Còn tôi tôi chỉ muốn hất hết tất cả mọi thứ trên bàn vào con người khốn nạn ấy. Một kẻ dám chơi bời và đem tình cảm của người khác ra làm trò đùa.
Sợ mình không giữ được bình tĩnh nên tôi tìm chỗ vắng để ngồi nghỉ, vậy mà Khải lặng lẽ đi theo. Nghe Khải nói tôi chỉ muốn giết anh ta ngay chỗ: "Em đẹp hơn xưa rất nhiều, suýt chút nữa anh đã không nhận ra cô bạn gái hay đỏ mặt của mình ngày trước. Em đừng lo, anh không cho ai biết chuyện đâu, nhưng thỉnh thoảng mình lén gặp nhau chút nhé!”. Nói xong Khải cười bí hiểm rồi bỏ đi ngay.
Mấy hôm nay tôi bối rối vô cùng. Rồi sau này chắc chắn tôi còn gặp rắc rối nhiều với Khải. Nếu chuyện này đổ bể, liệu Khang sẽ nghĩ thế nào? Bao suy nghĩ làm tôi như muốn phát điên. Tôi nên làm gì bây giờ?