Chính vì thế mà tôi gạt bỏ ngoài tai tất cả những lời can ngăn của gia đình và bạn bè. Thậm chí, ngay cả khi Thanh Ngọc, cô bạn thân nhất của tôi nói rằng, Tân là một tay chơi khét tiếng… Tất cả những điều đó chẳng có ý nghĩa gì với tôi so với sự giàu có của nhà chồng tương lai và viễn cảnh đẹp mà tôi đã thấy trước mắt. Tôi có sắc đẹp và tôi có quyền tận dụng lợi thế trời cho ấy để mưu cầu hạnh phúc cho mình…
Và còn một điều quan trọng nữa mà tôi không thể nói ra. Đó là khi chúng tôi lên giường với nhau, Tân là người làm cho tôi biết thế nào là hoan lạc của xác thịt. Tôi yêu, đúng hơn là mê anh còn vì điều đó.
Mọi chuyện cuối cùng cũng thu xếp ổn thỏa. Ba mẹ tôi không bàn ra nữa nhưng cũng chẳng tỏ vẻ vui mừng khi tháo được ngòi nổ của một trong những quả bom nổ chậm trong nhà. Lễ đính hôn của chúng tôi diễn ra còn hoành tráng hơn cả những đám cưới lớn trong vùng. Mãi cả tháng sau bà con chòm xóm vẫn còn đồn đại về việc sính lễ nhà trai tặng con dâu trị giá hơn nửa tỉ đồng. Tôi sung sướng nhìn bạn bè đồng trang lứa thuở học trường làng. Người giỏi nhất trong đám bạn học tôi ngày xưa giờ cũng chỉ là một giáo viên trường cấp 3 của huyện…
Tôi thầm cảm ơn cái ngày mình quyết định lựa chọn thi vào một trường đại học ở Thành phố Hồ Chí Minh thay vì học sư phạm ở Cần Thơ như lời khuyên của mẹ. Nếu không có cái ngày ấy thì tôi chẳng có dịp nào để gặp được Tân… Công ty của ba anh là nhà tài trợ chính trong cuộc thi sắc đẹp mà trường tôi đăng cai tổ chức và tôi đã giành vương miện của cuộc thi ấy… Đúng là con người ta có số cả và số tôi là làm dâu nhà giàu…
Hai bên gia đình đã định ngày lành tháng tốt để tổ chức đám cưới cho chúng tôi. Đó là ngày 15-9.
Cho đến bây giờ, khi ngồi đây viết lại những dòng này, chẳng hiểu tại sao tôi cứ nghĩ đến cái câu mà tôi đã đọc ở đâu đó: “Ba mươi chưa phải là Tết”. Đúng là như vậy. Không ai có thể đoán định trước điều gì đang chờ đợi mình ở ngày mai. Thiệp cưới đã gởi đi, tiệc cưới đã được chuẩn bị, ảnh cưới đã lên khuôn, áo cưới đã được chuyển từ nước Ý xa xôi về đến Sài Gòn…
Tất cả chỉ còn chờ đến ngày 15-9.
Thế nhưng, trước đó chỉ 3 ngày, trong một bữa tiệc hoành tráng được tổ chức tại Vũng Tàu để “giã từ thời độc thân vui tính”, trên đường trở về, Tân đã tự gây tai nạn cho mình. Và bây giờ, dù ngày 15-9 đã qua rất lâu, nhưng cái đám cưới mà tôi mong đợi sẽ không bao giờ có nữa.
Tân nằm đó, vẫn thở, vẫn được cho ăn uống qua ống sol, vẫn có tên trong danh sách hội đồng quản trị của công ty… nhưng sự tồn tại đó chẳng khác nào cây cỏ… Tất cả đối với tôi bỗng mơ mơ, hồ hồ. Điều có thật duy nhất mà tôi cảm nhận được trong lúc này là cái thai trong bụng đang ngày một lớn dần lên...
Tôi chưa kịp đăng ký kết hôn. Không biết đó là may hay rủi. Gia đình Tân không biết có sự hiện diện của cái thai. Họ cho tôi lựa chọn: Nếu ở lại bên Tân với tư cách là một người vợ, họ sẽ xem tôi như dâu con trong gia đình; nếu tôi ra đi thì họ cũng sẽ không trách móc.
Tôi thật sự không biết phải làm gì trong lúc này. Nếu ở lại, tôi sẽ phải làm gì với một người chồng đang sống đời sống thực vật? Nếu ra đi, tôi sẽ trắng tay…
Đúng là số kiếp…