Quê Nam Định, chị Hoa theo cha mẹ vào Lâm Đồng sinh sống. Chị yêu một người Nam Định, sau đám cưới chị quay về quê nội. Chồng chị, một chàng trai miền biển khỏe mạnh, kéo vợ lên thuyền làm nghề cá, tháng ngày lênh đênh trên mặt nước.
Ảnh minh họa
Cuộc nhân duyên sẽ vô cùng viên mãn, nếu vợ chồng chị có thêm đứa con. Nhưng bốn năm trôi qua, anh chị vẫn chưa có tin vui. Gia đình chồng đã nặng nhẹ chê con dâu chỉ "biết ăn không biết đẻ". Chuyện con cái cứ căng lên như dây đàn, cho tới lúc chị tự ái, xin ly hôn để chồng lấy vợ khác kiếm con nối dõi.
Trở lại Lâm Đồng với cha mẹ đẻ, chị kiếm chút vốn, nối nghề làm bún gia truyền. Trong xóm, có một anh bạn học từ thời cấp III cảm thông với chị. Họ gác lại quá khứ, để yêu nhau hết lòng. Tới khi chị Hoa có bầu, hai người xin gia đình làm đám cưới thì bên nhà trai không đồng ý.
Họ nói: "Cái bầu chắc gì của con trai tôi? Nếu con Hoa bỏ cái thai đi, nhà tôi mới chịu làm đám cưới". Anh người yêu không thuyết phục nổi gia đình, vì muốn đám cưới nên quay sang năn nỉ chị bỏ cái thai. Chị giận quá. Máu mủ của mình sao đành lòng vứt đi? Gia đình anh không muốn cưới em thì thôi! Chị chia tay người yêu ngay lập tức, và quyết giữ lại đứa con của mình.
Ảnh minh họa
Đến nay cuộc sống của chị đã trở lại bình thường. Con trai chị đã vào lớp Một. Chị sống khép mình, lảng tránh những lời tán tỉnh, từ chối mọi yêu đương. Chị nói rằng mình mới 30 tuổi, độ tuổi đang nồng nàn nhất, cần sự yêu thương, chở che nhất, nhưng cứ nghĩ tới hai người đàn ông trước đây mà thấy hận thù không gì khỏa lấp được. Chị thấy mình thật khó mở lòng với ai nữa.
Hoàn cảnh éo le lại bắt đầu, khi gia đình chồng cũ nhận ra anh không có khả năng sinh con. Anh bắt đầu nhắn tin, gọi điện liên tục cho chị. Anh xin lỗi vì hiểu lầm vợ, nay xin được tái hợp, đón cả hai mẹ con ra Nam Định sống, và hứa sẽ nuôi dạy cậu con trai của chị như con đẻ.
Ở Lâm Đồng, ông bà nội cậu bé là người cùng xóm, họ nhận thấy rõ ràng đứa bé giống cha như đúc. Anh người yêu vẫn chưa lấy vợ, quay sang năn nỉ chị làm đám cưới. Nhưng chị hận gia đình bên nội con trai, kiên quyết không chịu. Lúc chị bụng mang dạ chửa bơ vơ một mình, có ai nhìn tới đâu? Nay mình chị nuôi con khôn lớn, họ không có lý do gì để đòi nhận máu mủ
Ông bà nội cũng bán hàng rau ở chợ, biết lỗi nên không dám trách chị. Lâu lâu nhớ cháu, họ lén đón cu cậu ở chỗ vắng, dấm dúi cho ít áo quần, quà bánh. Chị biết, nhưng lờ đi, vì thương con.
Giờ đây nhiều người khuyên chị Hoa hãy mở lòng, đừng ôm chữ "hận" suốt đời làm gì. Hãy tạo cơ hội cho con trai có cha và ông bà nội. Cũng đôi lúc chị chảy nước mắt vì điều đó, nhưng trong lòng lại dấy lên nỗi hận tình không dễ quên. Thôi thì mỗi người một cách sống, biết đâu chị chỉ cảm thấy yên bình, khi cuộc sống này chỉ có hai mẹ con thui thủi cùng nhau, thì sao…