Xe đò dừng lại ở con đường đất đỏ, rộng thênh thang. Trước mắt tôi, những hàng bông bụt xanh mơn mởn hiện ra thật yên bình. Tôi theo anh rẽ vào một con đường nhỏ, ngoằn nghoèo. Anh dừng lại ở ngôi nhà mái tôn sáng lấp loáng. Đón tôi ở cổng là một phụ nữ khoảng 60 tuổi, gương mặt hiền hậu.
Câu đầu tiên tôi nghe bà nói là: “Răng về trệ rứa?”. Trong khi tôi còn ngơ ngác chưa hiểu hết ý để trả lời, anh đón lời: “Em chào mẹ đi. Mẹ hỏi tụi mình sao về trễ vậy?”. Tôi vội cúi đầu chào mẹ, miệng dạ lí nhí. Mẹ dẫn tôi ra sau nhà rửa mặt. Tôi len lén nhìn theo dáng mẹ. Mái tóc dài lấm tấm muối tiêu được búi gọn sau đầu và chiếc áo bà ba đen như khẳng định thêm mẹ là người miền quê chính hiệu.
Ảnh minh hoạ: Internet
Suốt bữa cơm, tôi chỉ biết tập trung nghe để kịp nắm những điều mẹ và anh trò chuyện nhưng… vẫn không hiểu được “giọng” của mẹ. Tôi cứ lo sợ không đâu và ngại mẹ sẽ phật ý vì con dâu tương lai không bắt chuyện với mẹ...
Sáng hôm sau thức dậy thật sớm, tôi đi dạo quanh vườn cây sau nhà. Bên gốc cây me, tôi nghe tiếng một người phụ nữ gọi tên mình. Giọng nói nửa nặng, nửa nhẹ nghe thật lạ với những câu nói đơn giản như: “Con tìm cái chi? Nhà con ở mô? À không, ở đâu?”. Tôi bước lại gần hơn, giật mình vì đó là mẹ. Mẹ cười tươi thổ lộ: “Bác đang tập nói giọng nhẹ để con hiểu. Bác... nói giọng ni… nặng quá”. Nghe mẹ cố gắng nói từng từ thật chậm, tôi cảm thấy ấm áp và bỗng thương mẹ quá!
Hai ngày sau, tôi và mẹ đã có thể chuyện trò huyên thuyên. Ngày tôi chuẩn bị về TP, mẹ làm tôi một phen hú vía. Không thấy mẹ ở nhà, tôi và anh ra sau vườn kiếm bà. Nhìn cảnh mẹ “đu đưa” trên cây hái xoài mà tôi lo quá. Không ai nghĩ ở tuổi này, mẹ vẫn dám trèo cây hái quả cho con đem lên TP! Cầm bịch xoài trên tay, tôi cảm động nhìn mẹ và nói không nên lời. Mẹ bảo: “Cây nhà lá vườn, con đem lên cho cha mẹ vui. Người quê thật thà lắm, có gì ăn nấy…”.
Xe đò dần lăn bánh, ngoảnh mặt ra sau, tôi vẫn nhìn thấy mẹ đứng im bên hàng bông bụt. Mẹ nhìn mãi theo chiếc xe cho đến khi khuất dần. Trước mặt mẹ, tôi vẫn gọi bằng “bác” nhưng trong lòng tiếng “mẹ” đã vang lên từ lâu. Từ nay, tôi sẽ không còn ám ảnh bởi ý nghĩ về một người mẹ chồng nghiêm khắc và khó chịu kể từ khi trực tiếp gặp mẹ.
Và nay, sau hơn 5 năm làm con dâu của mẹ, tình cảm mẹ - con ngày càng gần gũi, thấu hiểu nhau hơn. Tôi đã như là con gái của mẹ rồi. Con cảm ơn mẹ!