Sáng thức dậy, thấy vợ vẫn trùm chăn nằm im. Chuyện này vốn là chuyện lạ, chẳng lẽ cô ấy vào ngủ thêm? Rón rén ra khỏi giường, thấy như không có vẻ gì là vợ tôi đã dậy. Bữa sáng vẫn chưa nấu, hai thằng con trai chưa thấy ai thức vẫn ngủ vùi. Hốt hoảng chạy vào gọi vợ, vợ bảo “em ốm rồi, anh gọi con dậy, ba bố con đi ăn đi, anh đưa thằng nhỏ đến trường rồi hẵng đi làm. Hôm nay em nghỉ làm, em sốt suốt đêm giờ dậy không nổi”. Vợ vừa dứt lời là tôi lao sang phòng con lôi chúng dậy, rồi hò hét chúng vệ sinh cá nhân nhanh còn đi ăn sáng, còn đi học, đi làm. Đến cơ quan rồi mới giật mình nhớ ra sáng nay còn chưa kịp hỏi vợ một câu, không mua đồ ăn cho vợ.
Tôi lúc nào cũng nghĩ vợ mình là siêu nhân. Việc gì cũng đến tay cô ấy, từ nhỏ đến to. Chuyện gì xa quá cô ấy ghi vào giấy nhớ dán lên tường, cẩn thận như một nhà khoa học. Trong nhà chỉ có tôi và các con thỉnh thoảng ốm vặt, còn vợ tôi chẳng bao giờ ốm. Thỉnh thoảng cũng thấy cô ấy ho vài tiếng, sụt sịt vài ngày. Gặp phải chồng con bị bệnh cô ấy sẽ hỏi han tỉ mỉ thấy trong người ra sao, mệt mỏi chỗ nào. Rồi cô ấy ra hiệu thuốc mang về một mớ, đến bữa bóc thuốc ra, để nước sẵn, phải là cô ấy thấy uống mới yên tâm.
Tôi không thuộc dạng đàn ông chăm chỉ việc nhà. Bởi từ nhỏ, theo quan niệm của bố tôi “đàn ông con trai phải làm việc to tát lớn lao, quét nhà rửa bát là việc của đàn bà”. Suy nghĩ ấy trở thành một thói quen, lâu dần thành tính cách. Trừ những khi vợ tôi nhờ vả tôi mới miễn cưỡng làm. Nói tôi tự nguyện phụ vợ việc nhà e là không bao giờ có.
Ngày đang yêu cô ấy hiền lành lắm, ít nói hay cười. Mấy anh bạn tôi bảo “mèo hóa thành sư tử là có thật, không tin cứ cưới xong rồi biết”. Và đúng là thế thật, từ khi làm vợ rồi làm mẹ, cô ấy thay đổi hẳn. Mà tôi nhiều khi cứ không hiểu sao phụ nữ phải nói nhiều như thế. Cứ cằn nhằn, la lối rồi việc mình mình vẫn phải làm có để cho ai được đâu. Nói nhiều chỉ tổ khiến chồng bực mình, con cái chán nản.
Nói thật, nhiều hôm tan sở tôi còn không muốn về nhà. Bởi biết chỉ cần thấy tôi ló mặt vào cửa, vợ tôi đã tuôn ra một tràng than thở. Bắt đầu là chuyện tôi hôm nào cũng đi làm về muộn không giúp đỡ cô ấy việc nhà, sau đó là “kể tội” hai thằng con càng lớn càng lì lợm và phá như giặc. Kết thúc bao giờ cũng là thương thân trách phận: “Tôi chẳng qua cũng chỉ là ô sin cho mấy bố con nhà anh thôi”. Kinh nghiệm suốt nhiều năm chung sống giúp tôi đúc kết: Những khi vợ ca cẩm, nếu đừng muốn đổ thêm dầu vào lửa, tốt nhất chọn phương án “im lặng là vàng”. Dẫu đôi khi im lặng cũng bị nhiếc móc là không thèm để ý, là coi thường. Làm một người chồng sao mà khó khăn đến thế.
Thi thoảng mẹ tôi ghé nhà chơi, ở lại vài bữa. Những hôm ấy với tôi nhà mới thực sự là thiên đường. Mẹ tôi giúp vợ làm việc nhà, luôn tiện chỉ bảo cô ấy là phụ nữ phải thế này thế nọ, chốt lại là “một người phụ nữ không chăm lo tốt cho gia đình là một người phụ nữ thất bại”. Vợ tôi chẳng khi nào ý kiến ý cò gì với mẹ chồng, cũng không phân bua giải thích. Cô ấy chỉ nói: “Dạ, mẹ cũng làm vợ làm mẹ, con biết là mẹ hiểu con đã rất cố gắng”.
Mấy hôm nay vợ tôi ốm, nhà cửa lúc nào cũng im ắng. Cô ấy nằm bẹp một chỗ. Thỉnh thoảng có dậy, nhìn nhà cửa bề bộn bố con tôi bày ra cũng không nói năng gì. Có bữa tôi mua cháo cho vợ, còn mấy bố con dắt nhau đi ăn cơm quán hoặc nấu mì tôm rồi cười đùa với nhau “chỉ có đàn ông mọi thứ thật đơn giản”. Nhưng niềm vui không duy trì được lâu, bởi chẳng những hai thằng con tôi mà chính tôi cũng bắt đầu chán ngấy việc gì cũng “tự thân vận động” như thế. Vợ tôi hình như cũng biết sự “chịu khó” của mấy bố con đã cạn. Cô ấy dậy, bảo tôi chở đi chợ, mua thức ăn, nấu nướng. Rồi cô ấy lại lao vào dọn dẹp, lau chùi “bãi chiến trường” mấy hôm bố con tôi bày biện. Đến bữa, nhìn hai thằng con ăn cơm nhà mà hớn hở như đi ăn tiệc, nhìn vợ mặt xám ngoét, môi bạc phếch cố gắng nói cười, lần đầu tiên tôi thấy mình thật vô dụng.
Là chồng tôi đã làm được gì? Chẳng có công to việc lớn gì cả. Ngày tôi đi làm 8 tiếng, vợ tôi cũng đi làm 8 tiếng. Trước giờ làm cô ấy chở con đi học. Sau giờ làm cô ấy tất tả đi chợ, nấu cơm. Sau bữa cơm, trong lúc tôi vào mạng đọc báo thì cô ấy lúi húi dọn dẹp. Tôi luôn luôn có lý do để về muộn, để trốn việc nhà. Những khi vợ than phiền tôi còn mặc cả “nhà có một người đàn bà là đủ rồi, em ơi”. Những ngày nghỉ tôi còn kiếm lí do để ra khỏi nhà, hờ hững đi về như khách trọ.
Những hôm một mình xoay xở với cửa nhà, cơm nước, con cái, tôi mới giật mình nhận ra: Hai đứa con tôi không phải tự nhiên mà lớn lên khỏe mạnh. Nhà cửa không phải tự nhiên mà sạch sẽ gọn gàng. Quần áo không phải tự nhiên mà thơm tho là lượt. Anh em nội ngoại không phải tự nhiên mà không chê trách than phiền. Hóa ra những người phụ nữ mạnh mẽ bởi chồng họ yếu hèn. Những người phụ nữ giỏi lo toan bởi có chồng vô tâm lười biếng. Và họ trở nên trưởng thành hơn, cứng cáp hơn. Bởi vì người đàn ông bên đời không đủ tốt, không đủ yêu thương để họ yên tâm yếu mềm mà dựa dẫm. Phụ nữ, họ không phải tự nhiên mà trở nên xấu tính, chính những ông chồng đã khiến họ trở nên như thế, phải không?