Ảnh minh họa
Ông xã tôi làm giám đốc một công ty xây dựng, còn tôi làm trưởng phòng kinh doanh một công ty lớn. Hàng tháng tiền lương và các khoản hùn hạp làm ăn vợ chồng tôi mang về rất khá. Đường tài lộc sáng lạng, còn đường con cái xem ra không như mong muốn.
Chúng tôi hiếm muộn, phải chạy chữa nhiều nơi mãi đến năm 35 tuổi tôi mới có thai, sinh được một đứa con trai trong niềm vui khôn tả của người thân, đặc biệt là bên nội vì chồng tôi là con trai trưởng, nên họ rất mong đợi đứa cháu đích tôn này. Vậy mà niềm vui không trọn vẹn, khi tôi phát hiện con bị khuyết tật về thần kinh. Vợ chồng tôi buồn khổ vô cùng, người thân an ủi từ từ sẽ sinh thêm những đứa con khỏe mạnh khác. Nhưng thật là bi đát sau khi sanh, tôi mắc một chứng bệnh bác sĩ cho biết là không thể có thai lần hai, ước muốn có thêm con coi như tịt đường.
Tôi sức khỏe yếu nên phải nghỉ làm, con trai thì èo uột về thể xác lẫn trí tuệ, mẹ con tôi như một gánh nặng trên đôi vai anh, mà anh vẫn rất yêu thương mẹ con tôi. Ngoài những chuyến công tác xa nhà, thời gian làm việc ở công ty và những hôm buộc phải tiếp khách, anh luôn cố gắng về nhà sớm chăm sóc con đỡ đần cho tôi. Gia đình bên chồng hết mực yêu quý cháu và tôn trọng tôi, tuy sống riêng nhưng mọi việc bên nhà chồng đều do tôi quyết. Bên ngoại và bạn bè ai cũng nói tôi rất may mắn khi có được một nhà chồng như thế, cũng vì điều này mà tôi luôn cảm thấy có lỗi với họ, khi không thể mang đến cho họ đứa cháu thông minh lanh lẹ. Nhiều lúc tôi có ý định kêu ông xã, đi ra ngoài kiếm người nào sinh con cho anh, rồi mang về cho tôi nuôi dạy. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, tôi cũng là phận đàn bà vẫn ích kỷ nhỏ nhen nên không đủ can đảm bày tỏ ý này. Tôi lo sợ khi ấy mẹ con tôi sẽ mất vị trí trong lòng anh, tôi mất thế với bên chồng…
Chuyện vợ con là vậy, còn trong công việc làm ăn của chồng tôi ngày càng phất, nhà đất mua thêm liên tục. Cuộc sống gia đình tôi đang an yên trong suốt hơn 20 năm thì điều dữ ập đến, trong một lần khám sức khỏe, chồng tôi phát hiện mình bị ung thư. Anh suy sụp tinh thần, tôi có kém gì anh nhưng cũng cố tỏ ra cứng rắn, vì tôi biết điểm tựa của gia đình lúc này là chính tôi. Tôi khuyên anh phải mạnh mẽ nhập viện điều trị theo phác đồ của bác sĩ. Anh nghe theo và bàn với tôi sẽ thuê người vào bệnh viện chăm sóc anh, còn tôi cứ ở nhà lo cho con, mà tôi không đồng ý chỉ muốn tự mình chăm sóc cho chồng lúc này mới yên tâm. Chồng và con là cuộc sống của tôi, ở cạnh chồng thì không an tâm về con trai và ngược lại. Tôi ước giá mà thân thể tôi xẻ được làm đôi, để một nửa bên này một nửa bên kia thì tốt biết mấy.
Ảnh minh họa
Tôi nhờ một người bà con ở quê lên nhà chăm con trai, còn tôi vô bệnh viện với anh. Bệnh tình của anh diễn tiến theo chiều ngày càng xấu, tôi khóc cạn nước mắt. Những ngày cuối tuần các em chồng tôi luân phiên nhau vô bệnh viện chăm anh, cho tôi về nhà với con và nghỉ ngơi lấy sức. Chiều cuối tuần nọ cũng như mọi khi, tôi bàn giao chỉ dẫn cô em chồng thuốc thang cho anh xong, tôi ra về. Đến tối tự nhiên lòng dạ tôi cứ bồn chồn không yên, tôi sợ điều gỡ đến với anh nên vội vàng lấy xe chạy vào bệnh viện. Đến nơi mở cửa phòng bước vào, tôi chết điếng khi tận mắt chứng kiến cảnh một phụ nữ đang lấy khăn lau mình cho chồng tôi, bên cạnh là một đứa bé trai chừng 10 tuổi. Mọi người hốt hoảng, cô em chồng kéo tôi ra ngoài nói: "Chị bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó để về nhà em giải thích chị rõ". Tôi vụt chạy đi lấy xe về nhà, đêm ấy trời mưa rất to, giông tố sấm sét ì đùng như chính lòng tôi. Tôi bất chấp tất cả, nước mắt cứ giàn giụa tuôn và cứ thế mà lao trong mưa như kẻ mất hồn, cũng may tôi về đến nhà an toàn…
Từ lâu tôi nghĩ ông trời vốn dĩ rất công bằng, sẽ không cho ai tất cả nhưng cũng không lấy đi của ai tất cả, nên tự bằng lòng với cuộc sống của mình, giờ đây tôi cảm thấy điều này không còn đúng nữa. Tôi khổ quá, tôi phải sống sao đây?