Ảnh minh họa
Tôi năm nay 53 tuổi, chồng tôi 55. Mấy năm nay, vợ chồng tôi đã không còn ngủ chung phòng. Thậm chí chuyện chăn gối cũng thưa dần và ngừng hẳn mấy tháng nay. Tôi nhận thấy kể từ đó, chồng tôi thay đổi hẳn thái độ đối với tôi. Anh không còn quan tâm, chăm sóc tôi như trước mà tỏ ra rất hờ hững, lạnh nhạt.
Hai vợ chồng tôi không đi làm, gia đình có mở cửa tiệm buôn bán nhỏ nên cuộc sống cũng không quá khó khăn. Các con tôi đã trưởng thành, đứa con gái lớn đã có gia đình, 2 con trai đang học đại học xa nhà, 2 - 3 tháng các con mới về thăm nhà một lần.
Cũng kể từ khi con gái có gia đình, tôi như bị trầm cảm hẳn vì không có ai tâm sự lúc vui, buồn. Chồng thì viện cớ đi lấy hàng, đi công việc và anh cứ đi suốt bỏ mặc tôi vò võ một mình. Bữa cơm gia đình cũng thưa dần và nguội lạnh vì chỉ có mình tôi đứng bán, cơm nước không ai nấu, buổi trưa hoặc tối chỉ ăn qua quýt hoặc mua cơm hộp về ăn. Thế rồi, những buổi trò chuyện về công việc, con cái, xã hội… giữa tôi và anh cứ ngày càng giảm dần đi, thay vào đó là nét mặt lạnh lùng, thái độ hờ hững của anh.
Thú thật, ở đây tôi có một phần lỗi khi chỉ lo làm ăn buôn bán mà không nghĩ đến cảm xúc của anh ấy. Anh ấy cần lắm một bữa cơm ngon, cần chuyện trò, cần sẻ chia… Lâu nay, tôi đã không còn dành cho anh những cử chỉ âu yếm, sự chăm sóc vì cứ nghĩ đơn giản là vợ chồng đâu còn trẻ trung gì nữa, cần gì mấy chuyện lãng mạn! Cả chuyện chăn gối cũng thế.
Thế nhưng, tôi vẫn cảm thấy chạnh lòng bởi vì anh ấy không nghĩ đến cảm xúc của tôi. Tôi là phụ nữ, cũng cần lắm những cái nắm tay, lời động viên, sự sẻ chia… Thậm chí tôi đã so sánh hoàn cảnh của mình với những người bạn cũ, chồng họ có vẻ vẫn cư xử như hồi trẻ. Tôi đâm ra nghĩ ngợi lung tung. Tất cả những gì tôi làm hằng ngày là vì cái gì? Không phải vì anh ấy, vì các con, vì gia đình thân yêu này thì tôi đâu bỏ hết công sức ra?.
Những lúc tôi bệnh, người rất mệt, mong được nghe từ anh ấy một câu nói nhẹ nhàng, như “Mẹ con Hai thích ăn gì, tôi mua? Bà đau ở đâu?” hay “Bà thấy trong người sao rồi, để tôi chở đi bác sĩ nhé!”. Tất cả chỉ là mong ước. Một lời hỏi han thôi, anh cũng keo kiệt đối với tôi. Có hôm tôi nhờ anh đi mua thuốc nhưng anh gạt đi bảo rằng không phải bệnh, uống thuốc làm chi, vài bữa là khỏe ngay.
Phải chăng anh ấy quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mà không quan tâm đến tôi, đến cảm giác của người vợ đã qua cái tuổi thanh xuân và đang trong giai đoạn khó khăn của cuộc đời?. Giá như anh ấy tâm lý một chút, biết cách chia sẻ cùng tôi qua giai đoạn này thì hay biết mấy. Anh không sánh bước cùng tôi trải qua những “vấn đề” trong tâm sinh lý của người phụ nữ mãn kinh. Trái lại, anh lại đứng bên lề nhìn tôi lê bước đi một cách rất khó nhọc. Hết lần này đến lần khác, dù tôi nằm mẹp trên giường anh vẫn ra ngoài viện cớ đi lấy hàng, đi công việc… Khi anh về đến nhà, tôi lại phải đối diện với bộ mặt hằn học, khó chịu của anh. Thử hỏi tôi làm gì nên tội để anh căng thẳng với tôi như thế chứ?.
Chưa hết, dạo này tôi thấy anh thường đi ra ngoài, hay gọi điện thoại và nhắn tin cho ai đó nhiều hơn. Thế nhưng, lạ lùng là tôi không cảm thấy ghen tức mà có cảm giác rất bình thường. Phải chăng tôi đã không còn một chút tình cảm nào với chồng hay tôi đã tắt lửa lòng? Phải chăng giữa chúng tôi bây giờ chỉ còn cái nghĩa vợ chồng?.
Tôi phải làm gì bây giờ, nên im lặng hay lên tiếng để bảo vệ hạnh phúc chỉ còn như sương khói của gia đình mình?