Ảnh minh họa
Gia đình tôi đông con lại nghèo khó, nên thằng con đầu sau khi học hết lớp 9 phải bỏ học lên tỉnh làm công cho một tiệm sửa xe gắn máy. Hàng tháng, ngoài chi phí ăn ở cũng còn dư chút ít gửi về quê phụ cho vợ chồng tôi lo cho 3 đứa em nhỏ. Tưởng đâu mọi chuyện suôn sẻ nào ngờ "giông bão" lại ập đến.
Cuối tuần nọ, đứa cháu ở xóm trên dẫn về nhà tôi một người phụ nữ trung niên, cao to mập mạp nói là người quen của tôi nhờ tìm nhà. Tôi hơi ngỡ ngàng, cố lục trong trí nhớ xem người này là ai mà tôi không nhớ ra, thì cô ta giới thiệu là người yêu của con trai tôi ở trên tỉnh. Tôi còn lớ ngớ chưa kịp hiểu chuyện gì, cô ta bật khóc nói đã có thai với con trai tôi, xin vợ chồng tôi chiếu cố chấp nhận cô ta làm dâu. Cô ta còn nói thêm là con trai tôi vì sợ bị ba mẹ biết chuyện sẽ la rầy nên không dám về nhà cùng. Nghe xong tôi choáng váng muốn xỉu. Khi lấy lại bình tĩnh, tôi năn nỉ cô ta hãy buông tha cho con tôi, cô lỡ dại với ai thì bắt đền người ấy, sao lại có chuyện ai "ăn ốc" bắt con tôi "đổ vỏ" như vậy. Bởi theo tôi, thằng bé chỉ mới 17 tuổi, vốn dĩ nó là đứa nhút nhát thử hỏi làm sao có chuyện cả gan mà đi yêu và quan hệ với một người phụ nữ đáng tuổi cô bác của mình. Cô ấy khẳng định: "Nếu hai bác không tin cứ hỏi lại anh Khoa sẽ rõ!".
Cô ta ra về, vợ chồng tôi tức tốc bắt xe đò lên tỉnh tìm thằng con hỏi cho ra lẽ. Tôi chỉ hy vọng nó phủ nhận thông tin này, nào ngờ con tôi xác nhận đó là sự thật và xin vợ chồng tôi tác hợp cho chúng. Con tôi nói: "Cô ấy lớn tuổi hơn con lại là người có ăn học, công việc ổn định; còn con là thằng nhóc phận nghèo hèn sửa xe. Hai người quá chênh lệch với nhau về địa vị và tuổi tác nên trong mơ con cũng không nghĩ tới chuyện trai gái gì ở đây. Nhưng chuyện tình cảm khó nói quá ba mẹ ơi, con và cô ấy đến với nhau là thật lòng chứ không có vụ lợi gì hết".
Tôi buộc con nghỉ làm ở tỉnh, rồi đưa thằng nhỏ lên thành phố tìm việc khác làm và đổi luôn số điện thoại để cắt đứt liên lạc với cô ấy. Mà nào có được đâu, khoảng hơn một tuần chúng nó lại gặp nhau, dắt díu về nhà tôi hai đứa quỳ lạy cầu xin vợ chồng tôi chấp nhận. Tôi vẫn kiên quyết không thể đồng ý một cuộc hôn nhân hết kỳ cục, khi nàng dâu chỉ nhỏ hơn mẹ chồng có 7 tuổi. Còn nữa tướng tá diện mạo của cô ta khổng lồ như "con voi" còn con tôi nhỏ xíu như "con chuột" nhìn chẳng khác nào đứa con nít. Tôi nghĩ hai đứa này chắc bị điên, nên không biết ngượng ngùng khi sánh bước bên nhau với danh nghĩa là vợ chồng. Nhưng ông xã tôi thì lại khuyên: "Con lớn rồi, cuộc đời là cuộc đời của con, tốt xấu gì cũng do con tự chuốc lấy. Nếu mình không đồng ý thì cứ làm ngơ, dù sao tụi nó cũng có con với nhau rồi chứ cũng đừng chia rẽ, khó dễ chúng nữa". Tôi nghe cũng phải nên nhượng bộ và nói với con rằng, hai đứa tự giải quyết muốn sống với nhau hay chia tay là tùy, gia đình không ý kiến và cũng không cưới xin gì hết.
Ảnh minh họa
Tưởng vậy là xong, nào ngờ mẹ của cô ta tìm đến tận nhà chúng tôi để nói chuyện phải quấy. Bà ta trách vợ chồng tôi là người sống vô trách nhiệm với con cái, nghĩ sao mà nói không lo tổ chức đám cưới cho hai đứa nhỏ. Bà ta còn nói chuyện đã lỡ nên gia đình bà phải muối mặt chấp nhận, chứ có vui vẻ gì đâu. Bà ta nói sẽ nhờ thầy coi ngày tốt, in thiệp mời tổ chức cưới chỉ cần vợ chồng tôi đến chứng kiến, còn mọi chi phí nhà gái lo nên cứ an tâm.
Mấy hôm nay vợ chồng tôi mất ăn mất ngủ vì chuyện này, chúng tôi không tán thành cuộc hôn nhân này vì không muốn cho con mình làm "phi công trẻ" và hàng tỉ lý do khác, chứ nào phải đâu vì quá nghèo khó sợ tốn kém khi phải cưới dâu, mà kiếm chuyện thoái thác.