Anh còn nhớ trên con dốc năm nào, anh và em sánh bước bên nhau trong cái rét căm căm của mùa đông lạnh giá. Những bông hoa dại còn sót lại ven đường như muốn níu chân anh khi anh bước vội. Ừ thì anh rời quê ra đi với mong muốn được học hỏi, được mang kiến thức về phục vụ quê nhà. Núi rừng Tây Bắc dường như quyến luyến khi tiễn chân anh, người con trai của miền sơn cước với ước mơ đi tìm kiến thức, mang về xây đắp quê hương.
Ngày đó, anh luôn mong muốn quê hương mình thay đổi. Con đường dưới chân anh sẽ là con đường nhựa phẳng lì để không còn cảnh người dân phải lội bộ trong sình lầy mỗi khi mưa đến; vạt đồi khô cằn quanh nhà sẽ là vườn rau sạch, những đồi chè xanh mướt... cung cấp thực phẩm tươi ngon cho cả nước. Và anh đã cố gắng học tập, mong muốn được mang kiến thức về làm giàu cho quê hương.
Nhưng dường như ước mơ làm thay đổi quê hương trong anh cũng đã dừng lại. Sau khi nhận bằng cao học, anh tiếp tục ở lại Hà Nội công tác. Em thắc mắc: “Sao anh không về” thì anh đáp: “Anh cần thêm chút kinh nghiệm trong công việc”. Và cũng vì muốn mở mang kiến thức, anh tiếp tục sang nước ngoài học tập, quên đi quê hương, quên đi lời hứa trở về phục vụ.
Ảnh minh họa
Nếu như anh đã từng đi qua nhiều nơi, từng ngắm nhìn những cảnh đẹp của họ thì anh sẽ thấy quê mình cũng đẹp không kém. Em luôn tự hào về điều đó. Cũng chính vì vậy mà em, một cô giáo từ miền xuôi đã lặn lội đến đây để đem kiến thức đến cho các em nhỏ vùng cao. Càng gần gũi với những đứa học trò thân yêu, em càng thấu hiểu các em cần mình đến thế nào. Cũng chính nơi này, em đã gặp anh, một chàng trai có gương mặt sáng láng, thông minh công tác trong lãnh vực văn hóa của tỉnh. Chúng ta đã có thời gian hạnh phúc bên nhau. Ngày tiễn anh ra đi, em cũng hiểu ra rằng, một khi anh đã rời xa vùng đất này sẽ khó quay lại như những học trò của em đã lần lượt ra đi.
Cách đây mấy hôm, em có ghé qua phiên chợ tình nơi phố núi, nhìn những cặp đôi tay trong tay mà em không khỏi chạnh lòng. Em nhớ chúng ta đã từng hạnh phúc như vậy. Và em mong có anh bên cạnh để chúng ta có thể múa theo tiếng nhạc, điệu khèn say đắm. Nhưng đó chỉ là ước mơ phải không anh?
Ngày ngày, sau những giờ đứng lớp, em vẫn trở về khu nhà tập thể. Ở đó, em có thể nhìn xuống con đường quanh co, ngoằn ngoèo uốn lượn. Em mong một ngày nào đó, trên con đường ấy anh sẽ trở về và chúng ta lại bên nhau như ngày đầu anh từng hứa hẹn.