Mẹ tôi khăng khăng bảo lưu ý kiến. Bà cho rằng nếu cưới Quỳnh về thì chắc chắn tôi sẽ chết như hai người chồng trước của nàng.
Tôi không tin một chiếc nốt ruồi bé bằng đầu tăm thế kia lại có thể quyết định sự sống chết của một con người. Thế nhưng có một thực tế là hai người chồng trước của Quỳnh đều chết bất đắc kỳ tử…
Tôi gặp Quỳnh cách đây hơn 1 năm và đã bị đánh gục bởi sự dịu dàng, tinh tế cũng như vẻ đẹp thuần khiết của nàng. Khi biết Quỳnh đang độc thân, tôi ngỏ lời yêu nàng và Quỳnh cũng đã đồng ý. Khi đó tôi chưa biết về việc hai người chồng, đúng hơn là hai vị hôn phu của Quỳnh đều đã bị tai nạn qua đời trước ngày cưới chẳng bao lâu.
Lần đầu đưa Quỳnh về ra mắt gia đình, mẹ tôi rất vui vì thằng con trai độc nhất của mẹ cuối cùng cũng dắt bạn gái về nhà. Mẹ cũng thừa nhận với tôi là Quỳnh rất ngoan hiền, dễ thương. Hai người nói chuyện rất tâm đầu ý hợp.
Thế nhưng sau đó ít lâu, mẹ tôi bỗng quay phắt 180 độ. Bà nói đã cho người về quê Quỳnh tìm hiểu và biết trước tôi, Quỳnh đã từng có hai đời chồng nhưng cả hai đều chết đột ngột khi ngày cưới đã cận kề. Bà còn bảo, nhìn kỹ sẽ thấy vết sẹo do phá nốt ruồi dưới mắt Quỳnh. “Phá rồi nhưng vẫn còn dấu vết. Đã là số mạng thì dù có phá cũng không cải số được đâu con”- mẹ tôi quả quyết.
Tôi không dám nói với Quỳnh chuyện này nhưng thấy tôi có vẻ lo lắng nên nàng truy vấn. Cuối cùng tôi đành phải nói thật mọi chuyện. Nghe xong, Quỳnh bần thần. Nàng kể cho tôi nghe về hai người đàn ông trước đây của mình. Người đầu tiên bị đột quỵ trong khi xem bóng đá, người thứ hai chết cũng liên quan đến việc chơi thể thao. “Khi tụi em yêu nhau, em không hề biết các anh ấy có tiền sử bệnh tim mạch. Sau chuyện đó, em đã đi phá cái nốt ruồi dù nó chỉ bé xíu…”- giọng Quỳnh nghèn nghẹn.
Thế nhưng ở cái vùng quê nhỏ bé của Quỳnh, chuyện hai người chồng sắp cưới của nàng đột ngột qua đời trước ngày cưới đã được truyền tai nhau và còn bị thêu dệt thêm, đến nỗi cả một thời gian dài, Quỳnh không dám về quê. Cứ tưởng người ta đã quên, nào ngờ khi mẹ tôi cho người về tìm hiểu thì người ta lại khơi lên, thêm thắt đủ điều…
Mấy hôm nay Quỳnh rất buồn. Nàng không muốn gặp tôi với lý do muốn được yên tĩnh để suy nghĩ và sắp xếp cuộc sống của mình. Riêng tôi, dù ngoài miệng cố thuyết phục mẹ nhưng trong bụng, tôi cũng thấy lo.
Nếu thật sự có số mệnh thì tôi làm sao thoát khỏi con đường mà những người đàn ông trước đây của Quỳnh đã đi qua… Chẳng lẽ cái nốt ruồi ấy lại có sức mạnh ghê gớm, giết chết cùng lúc 2 người như vậy?