Đau lòng thay khi phải chấp nhận một sự thật rằng, dường như xã hội càng phát triển, người ta chẳng thể giữ nổi bình tĩnh khi có chuyện gì đó xảy ra. Bạo lực lại là cách nhanh nhất để giải quyết bực bội trong tâm hồn. Hay là chỉ riêng nơi tôi sống, mọi người đối xử với nhau vô tình như vậy?
Bạn bè tôi, những người được tiếp thu nhiều kiến thức mới, mọi sự tiên tiến của khoa học. Những người đồng tuổi với bố mẹ tôi, hay chính cả những đứa em sinh sau tôi cả gần chục năm. Tất cả họ đều nghĩ, bạo lực gia đình là một điều gì đó có thể chấp nhận được trong một mức độ cho phép. Chỉ mình tôi không nghĩ vậy?
Vợ của bạn thân chồng tôi, em bị đánh đã trở thành đều đặn như kỳ kinh mỗi tháng. Chẳng cần biết ai đúng ai sai, em bị táng khi dám to tiếng cãi lại chồng. Hết lần này đến lượt khác, cứ vợ chồng cãi nhau, em thâm tím mặt mày, mình mẩy rồi lại gọi điện cho tôi khóc thút thít. Giận, giận lắm! Khinh, khinh lắm! Vậy mà tôi chẳng dám khuyên em bỏ cái thằng chồng chuyên đánh vợ đó đi. Thực ra, tôi cũng hèn lắm!
Có lúc tôi được kể cho nghe một chị bán thịt lợn mà tôi quen, chị cũng bị chồng đánh như cơm bữa. Đánh bầm mắt, sưng húp chị đeo kính đen đi bán thịt lợn. Bình thường rồi lại tháo kính ra. Lúc đầu, dân chợ lại tưởng chị đau mắt, cũng hỏi thăm này nọ. Dần rồi quen, người ta cũng biết, chẳng ai thèm hỏi. Chỉ riêng tôi không hiểu, sao chị vẫn sống như thế để chịu đựng những trận đòn?
![Cứ đánh vợ trong mức độ cho phép… là được! - Ảnh 1. Cứ đánh vợ trong mức độ cho phép… là được! - Ảnh 1.](http://nld.mediacdn.vn/2017/photo-1-1505981234756.jpg)
Xung quanh tôi, ai ai cùng nghĩ rằng bạo lực gia đình là một điều gì đó có thể chấp nhận được trong một mức độ cho phép (ảnh minh họa)
Rồi đến lượt tôi bị chồng đánh. Tôi đã cảm nhận được sự nhục nhã, tổn thương, tuyệt vọng đến cùng cực của một người vợ. Chính người mà mình tin tưởng giao phó cuộc đời lại trở thành quyết định sai lầm lớn nhất, nghĩ đến lại thấy sao mà hối hận. Tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết nhưng cách giải quyết bằng bạo lực lại thể hiện rõ ràng nhất sự bất lực của con người.
Quyết định không tha thứ cho chồng và ôm con tránh khỏi những trận đòn không có điểm kết thúc, tôi bị đàm tiếu, sỉ vả nhiều hơn là thông cảm. Cuộc đời này, chính ra người ta có thể hiểu cho hoàn cảnh của nhau nhưng để thông cảm thì không hề đơn giản. Nếu thông cảm thì đã chẳng đàm tiếu, nếu thông cảm thì đã chẳng di đi di lại để nỗi đau lại càng nhức nhối.
Chính những đau đớn, những vất vả mà tôi phải trải qua một mình, đã giúp tôi mạnh mẽ hơn. Những phút yếu đuối, tôi chỉ có thể dặn lòng, phải vững vàng tâm thế, sống như hôm nay chính là ngày cuối cùng của cuộc đời. Cũng chính những điều đó đã làm tôi chẳng dám khuyên những người phụ nữ khác hãy bỏ chồng khi bị đối xử thậm tệ. Tôi chẳng thể giúp họ xoa dịu nỗi đau vì chính tôi cũng đang tự mình phải làm điều đó.
Đến bây giờ, nhìn lại những gì đã trải qua, tôi còn không thể hiểu, rốt cuộc, lấy chồng tốt hơn hay không lấy chồng tốt hơn? Phải chăng, năm tháng thanh xuân, chúng ta đã yêu vội vã, cưới nhau vội vã để khi vấp phải những trách nhiệm trong cuộc sống hôn nhân, vô tình chúng ta lạc bước, hành động sai lầm.
Chính tôi, lúc nào cũng hoang mang với lựa chọn của chính mình. Lúc thì tự tin rằng mình đã làm đúng, bước chân ra khỏi cuộc sống mà ngày nào cũng phải nhăn nhó, cằn nhằn. Lúc tôi lại tự vấn lòng mình xem mình làm thế có khi lại sai thì sao?
Do ta sống sai thời điểm hay là do ta chưa chọn đúng một nửa của cuộc đời mình?