Chúng tôi từng lớn lên cùng nhau, học cùng nhau và công tác cùng nhau trên mảnh đất Sơn Giang cằn cỗi, quanh năm nắng lắm mưa nhiều. Nắng thì khô khốc, rát da bỏng thịt. Mưa thì xối xả, ngập cả làng quê nghèo.
Nhớ lại thời thơ ấu, chúng tôi cùng nhau chăn bò trên cánh đồng làng nằm sát dòng sông Nhau trong vắt như mặt gương soi. Hay những buổi chiều hè nắng nhạt, chúng tôi cùng nhau thả cánh diều chấp chới với những ước mơ bay cao, bay xa. Rồi ngày đi học ở trường làng, sau những buổi chiều tan lớp, chúng tôi cùng lũ bạn trong lớp bẽ trộm mía của bác Năm Học, chủ tịch xã thời ấy và bị cô giáo phạt.
Có lần Nga đứng ra chịu phạt thay tôi. Nghĩ lại thấy thương Nga vô cùng. Hết lớp 9, từ giã trường làng, tôi và Nga nộp hồ sơ để xin vào học cấp III . Vì lúc ấy xã nhà chưa có trường phổ thông nên chúng tôi phải xuống tận Trường cấp II-III Sơn Thành, Tây Hòa - Phú Yên để học. Nhà cách trường 9-10km, chúng tôi đi về chung trên một chiếc xe đạp cũ kỹ. Và Nga là người thường xuyên làm tài xế vì hồi ấy sức khỏe của tôi quá yếu.

Để kiếm được con chữ, mùa nắng chúng tôi chống chọi với gió bụi. Còn mùa mưa thì vật lộn với nước lũ. Có những hôm mưa xối xả, nước con sông Nhau dâng cao, xe cộ qua lại không được. Còn nước tràn Bà Sao thì be bờ, chảy xiết. Để đến được lớp, tôi và Nga phải nhờ các anh trong đội đưa người qua cầu và tràn dắt qua. Qua được cầu và tràn, không có xe, tôi và Nga phải đi bộ 5-6 cây số để được đến trường. Lúc ấy, chúng tôi học trong cơn rét run bần bật và học thiếu tiết vì dầm mưa và vì đến trường muộn. Rồi những buổi trưa ở lại học thể dục hay học bù, tiền bạc ít ỏi, không đủ để ăn đĩa cơm, tôi và Nga phải chia nhau ổ bánh mì chan nước hay ly chè đổ đen của bà ngoại Tư ở dốc Nông Trường để lây lấy qua cơn đói.
Những ngày tháng cuối cùng của thời THPT, chúng tôi chuyền nhau quyển lưu bút, Nga chỉ viết ngắn gọn: “Sống nhiệt tình và sống hết mình nhen ỉn”. Tôi mắng Nga: “Bạn bè thân thiết viết gì mà thua một đứa bạn bình thường”. Nga nở nụ cười tươi như hoa… Nga không nói nhiều nhưng tình cảm của Nga dành cho tôi và mọi người rất đỗi chân thành. Còn nhớ có lần tôi trèo xoài bị ngã gãy tay, Nga chép bài hộ tôi gần tháng ròng mà không lời than thở. Hay những hôm trời lạnh, Nga dành trọn cho tôi chiếc áo ấm… Với mọi người và với công việc cũng vậy, Nga nhiệt tình vô cùng.
Ấy thế mà sự đời thật trớ trêu, một con người nhứ thế lại bị gắn vào chữ “mệnh yểu”. Năm 2007, trên đường đi mua máy tính để soạn giáo án tử, Nga qua đời do một vụ tai nạn giao thông. Tôi đau đến quặn lòng.
Giờ đây khi đã trở thành cô giáo, tôi luôn thực hiện theo phương châm sống của Nga: nhiệt tình với học sinh, với nghề và với mọi người. Xin nhờ mây, mượn gió gởi những dòng chữ này đến Nga như lời tri ân của một người bạn chân thành.