“Cái mặt con nhỏ đó đúng là khùng khùng, nhưng mà nó có tiền... hơ... hơ...”- Thắng nói và cười ha hả. Tôi điếng hồn cứ tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không, đúng là anh đang nói về tôi vì ngay sau đó, một người bạn của anh đã lên tiếng: “Tường Loan thương mày thật lòng chớ gặp người khác, họ bỏ mày lâu rồi. Cái đồ chẳng được tích sự gì ngoài cái mồm mép...”. Tôi quyết định ra về chứ không vào gặp anh nữa...
Cô em gái của Thắng gọi anh không được nên mới gọi cho tôi. Cô bé báo tin cha của anh bị đột quỵ, vừa chở vào bệnh viện. Tôi tức tốc chạy vô bệnh viện, lo thủ tục và gởi gắm bác sĩ quen, xong xuôi mọi thứ tôi mới gọi cho Thắng. Thế nhưng điện thoại của anh lại ngoài vùng phủ sóng. Định vị tất cả những nơi anh có thể đến, cuối cùng tôi cũng tìm được anh ở một quán nhậu. Cô nhân viên phục vụ đưa tôi đến trước cửa phòng VIP rồi bảo: “Mấy ảnh nhậu từ 4 giờ chiều tới giờ...”.
Lúc đó đã là 8 giờ tối. Vậy là Thắng và các chiến hữu đã chiến đấu trong căn phòng ấy suốt 4 tiếng đồng hồ. Có lẽ mọi người đều say nên giọng ai cũng oang oang. Họ tranh nhau nói, tranh nhau cười mà không hề biết tôi đã mở cửa và đứng chết lặng ở đó.
Tôi lớn hơn Thắng 4 tuổi. Khi biết anh cách nay 3 năm, tôi đã 34 tuổi, còn anh 30. Có lẽ khi ấy, sự chênh lệch tuổi tác giữa tôi và anh không nhiều nên sau vài lần gặp gỡ, anh đã ngỏ lời yêu tôi. Thật sự là tôi có đắn đo, nhưng sau đó, tôi nghĩ thôi thì cũng là duyên phận. Tôi đã quá lứa lỡ thì trong mắt nhiều người đàn ông, nay có người yêu thương, nếu không nhận lời mà cứ kén chọn thì có lẽ sẽ không còn cơ hội nào tốt hơn nữa...
Khi biết tôi yêu Thắng, nhiều người nói ra nói vào. Cũng có ý kiến nói rằng anh chú ý đến tiền của nhà tôi chớ không phải thật lòng yêu tôi, nhưng tôi nghĩ rằng mình đã đủ chín chắn, đủ khôn ngoan để nhận ra đâu là thật, giả...
Tôi yêu anh, biết gia đình anh khó khăn, tôi đã lo cho họ từ cái máy giặt, cái nồi cơm điện, thậm chí chén dĩa trong nhà anh tôi cũng sắm sửa. Biết ba anh tuổi cao sức yếu đi đứng khó khăn, tôi đã xây luôn nhà vệ sinh trong phòng ngủ để ông tiện sinh hoạt; em gái anh không có việc làm, tôi nhận vô công ty của mình; bà con dòng họ anh ngoài quê vào, cần gì, tôi lo đến nơi đến chốn...
Còn riêng anh thì khỏi phải nói. Tất cả những thứ có trên người anh từ giày dép, quần áo, kể cả đồ lót của anh cũng một tay tôi sắm sửa. Nước hoa anh xài, dầu gội đầu của anh cũng do tôi gởi bạn bè mua ở nước ngoài về... Thật lòng mà nói, tôi chăm lo cho gia đình anh còn nhiều hơn chăm lo cho ba mẹ, anh em mình bởi tôi nghĩ, thuyền theo lái, gái theo chồng, sau này lấy nhau, tôi về sống với gia đình anh thì họ là ruột thịt của tôi...
Thế mà bây giờ, những gì tôi suy nghĩ, tôi tưởng tượng, tôi vun đắp giống như một tòa nhà xây trên cát. Trong phút chốc, tất cả mọi thứ đã đổ sụp. Thì ra trong mắt anh tôi chỉ là một mụ quá lứa lỡ thì, trông mặt khùng khùng, chỉ được cái có nhiều tiền. Thảo nào mỗi khi tôi đề cập đến chuyện cưới xin, anh lại gạt đi với đủ thứ lý do, thậm chí có những lý do hết sức vô lý là vì anh đang ở trong độ tuổi “31 bước qua, 33 bước lại” nên phải kiêng cữ hôn sự. 38 tuổi, tôi vẫn khát khao từng ngày được mặc lên người chiếc áo cô dâu. Tôi vẫn hi vọng hết “năm xui, tháng hạn” thì anh sẽ đồng ý cưới tôi làm vợ.
Nếu không có chuyện ba anh bị bệnh, nếu không có buổi tối tôi tình cờ đứng trước cửa phòng và nghe anh tuyên bố hùng hồn với bạn bè về mình thì tôi vẫn còn mãi hi vọng, vẫn còn mãi nuôi dưỡng ý tưởng “bán rẻ còn hơn cho không, lấy chồng còn hơn ở giá” mà tôi vẫn hay nói đùa với bạn bè trong hội bị ế của mình.
Thế nhưng khi tôi nói rõ mọi chuyện với Thắng thì anh đã quỳ sụp xuống ôm lấy chân tôi: “Đó là rượu nói chớ không phải anh nói. Anh thề là nếu anh có nghĩ như vậy cho trời tru đất diệt anh đi”. Tôi bảo anh về đi, tôi cần có thời gian để suy nghĩ nhưng Thắng cứ quỳ mãi như thế cho đến khi ông anh tôi thấy chướng quá phải đuổi về: “Mày có phải là đàn ông không? Tao mà là con Loan, tao cũng không lấy mày”. Đến nước đó thì anh đành phải về nhưng trước khi đi còn quay lại đe tôi: “Nếu em bỏ anh thì anh sẽ giết em rồi tự sát”.
Câu nói này của Thắng khiến tôi lo sợ. Tôi không biết anh có dám làm hay không nhưng chắc chắn là không có tôi thì cuộc sống vương giả của anh sẽ chấm dứt. Có lẽ vì vậy mà anh cố sức níu kéo, hết van xin lại tìm mọi cách gây áp lực với tôi...
Thế nhưng cứ mỗi lần nhớ tới câu nói của anh: “Cái mặt con nhỏ đó đúng là khùng khùng...” thì tôi lại sôi gan...