Tôi và chị cùng yêu một người. Đúng hơn là tôi và Nam yêu nhau, sau đó chị cũng yêu anh nên tìm mọi cách tạo hiểu lầm, gây chia rẽ chúng tôi. Có lần chị nói thẳng: “Nhường anh Nam cho chị rồi em muốn gì cũng được”. Tôi bảo chị bị tâm thần. Còn chị thì lại khuyên tôi không nên làm căng, không nên tranh giành với chị bởi xưa nay, điều gì chị muốn là chị sẽ làm cho bằng được.
Rồi chị cũng tìm được cơ hội để hại tôi. Lần đó trong một chuyến công tác lên Tây Nguyên vào mùa mưa, khi lội qua suối, sợ tôi bị nước cuốn trôi, một anh bạn đồng nghiệp đã dắt tôi qua suối. Chị đã chụp hình ảnh này và cảnh tôi ngồi cạnh anh bạn đồng nghiệp trong đêm lửa trại đưa cho Nam xem và nói rằng, sau khi đốt lửa trại, tôi và anh bạn đồng nghiệp “đi đâu không rõ”.
Dù tôi đã hết lời năn nỉ, giải bày với Nam rằng giữa tôi và anh bạn đồng nghiệp tình cảm hoàn toàn trong sáng, chỉ là bạn bè giúp nhau khi gặp khó khăn, thế nhưng anh chỉ vào những bức ảnh, khăng khăng: “Anh còn biết nhiều hơn thế này nữa. Em nói dối không biết ngượng từ khi nào vậy? Chứng cứ rành rành trước mắt còn bảo là người ta đổ oan cho mình sao? Anh quá thất vọng về em. Nếu không yêu nhau nữa thì chia tay, cớ gì phải làm cho anh bị tổn thương, cay đắng như vậy?”.
Khi ấy tôi biết rằng nếu người ta đã định kiến và cho rằng mình đúng thì có nói gì cũng là vô nghĩa. Tôi quá mệt mỏi. Thôi thì anh đã muốn buông tay thì tôi còn níu kéo làm gì? Tôi chua xót nói với anh: “Nếu anh không tin em thì em cũng chẳng biết phải làm sao… Trong tình yêu mà không có niềm tin thì sớm muộn gì cũng đổ vỡ”.
Sau hôm đó, tôi quyết định không đến tìm Nam, không nói thêm bất cứ lời nào với anh nữa. Không lâu sau đó, chị khoe với tôi có hẹn đi ăn tối với Nam. Tôi làm thinh. Chị lại khoe những món quà đắt tiền mua tặng Nam. Tôi cũng không nói gì. Tôi biết chị con nhà giàu, ba chị làm lớn nên chị có điều kiện để chăm sóc Nam hơn tôi. Thôi thì cũng cầu mong anh được hạnh phúc.
Hơn một năm sau thì tôi nhận được thiệp cưới của hai người. Tôi nói thẳng với chị: “Chúc hai người hạnh phúc nhưng em sẽ không đến dự đám cưới”. Tôi gởi quà cho anh và cũng không hi vọng anh để ý đến món quà bé mọn ấy.
Sau đám cưới, chị lại khoe hình ảnh hai người tay trong tay, mặt rạng ngời hạnh phúc. Rồi thì tuần trăng mật ở nước ngoài với những địa danh nổi tiếng, quán ăn sang trọng, bãi tắm nên thơ… Chị đưa hình lên facebook tràn ngập. Thoạt đầu tôi quyết định chặn hai người, nhưng sau đó lại thôi. Tôi nghĩ, tốt nhất là đừng quan tâm đến họ nữa.
Chị lớn hơn Nam 6 tuổi. Nhưng chị giàu. Tôi luôn mặc cảm vì điều đó và trong lòng vẫn có suy nghĩ rất xấu về Nam. Có thể anh đã tham sang phụ khó và chuyện anh đồng nghiệp dắt tay tôi qua suối chỉ là cái cớ để anh chia tay. Thôi thì cũng xong một mối tình. Khi không còn yêu nữa thì níu kéo cũng chẳng có ích gì...
Chuyện mới đó mà đã 7 năm. Chị và tôi vẫn làm cùng một chỗ. Ra vô đụng mặt nhau, tôi vẫn chào hỏi bình thường nhưng tôi không bao giờ chủ động bắt chuyện. Cho đến một hôm, tình cờ gặp nhau ở phòng nghỉ giải lao của công ty, chị kéo ghế ngồi gần tôi: “Lúc này em khỏe không?”. Tôi trả lời nhát gừng: “Cũng bình thường”. “Em với Minh sao không thấy có tiến triển gì?- chị lại nhắc đến nỗi đau của tôi. Tôi nhìn thẳng mặt chị: “Chị vốn biết giữa tụi em không có gì mà”. Nói rồi tôi bực bội đứng lên định bỏ đi.
Nhưng chị níu tay tôi lại: “Ngồi xuống, chị có chuyện này muốn nói với em...”. Tôi miễn cưỡng ngồi lại. Chị nói chị và Nam đã ly hôn. “Chị không thể sinh con... Đây là lỗi của chị. Gần 2 năm qua, anh chị ly thân nhưng trước đó đã không hòa hợp”- giọng chị rung rung.
“Chị kể những chuyện ấy với em để làm gì?”- tôi nhìn chị dò xét. Chị thở dài: “Chị đã sai lầm khi quyết giành giật anh ấy với em. Thật sự chị đã sai lầm... Khi biết điều đó, anh ấy rất căm ghét chị. Xin lỗi em... Nếu có thể, em hãy bỏ qua cho anh ấy và hàn gắn lại...”.
Đúng là chị bị tâm thần bởi người bình thường không ai làm như vậy. Chị đã dùng mọi thủ đoạn để chia cắt chúng tôi rồi bây giờ chị lại lên giọng đạo đức giả, muốn tác hợp cho chúng tôi là sao? Lần này tôi dứt khoát đứng lên: “Em không quan tâm và cũng không còn nhớ những chuyện đã xảy ra...”. Tôi bỏ đi trong ánh mắt đờ đẫn của chị.
Sau đó không lâu, tôi nhận được điện thoại của Nam. Anh không nói gì về chuyện mình đã ly hôn hay muốn níu kéo làm gì mà chỉ muốn gặp tôi: “Anh có chuyện cần nói với em”. Tôi trả lời dứt khoát: “Em không có chuyện gì để nói với anh nữa”. Nói rồi tôi cúp máy. Anh lại gọi. Tôi không nghe máy, anh nhắn tin. Tôi không trả lời. Y như ngày xưa khi chị kể với tôi về chuyện của anh chị, tôi đã phản ứng bằng cách làm thinh.
“Anh thật sự muốn gặp em để nói với em một chuyện mà mấy năm nay anh đã cất giấu trong lòng. Hãy gặp anh đi”. Tin nhắn này của anh khiến tôi do dự. Có chuyện gì mà mấy năm nay anh giấu tôi và đến bây giờ mới nói? Tôi không hề muốn nghe anh than thân trách phận, kể lể về cuộc hôn nhân không hạnh phúc hoặc nói một điều gì đó liên quan đến tình cảm ngày xưa của hai đứa. Chẳng lẽ anh thật sự muốn níu kéo lại quá khứ hay sao?
Tôi đã quen với cuộc sống một mình, vết thương lòng của tôi đã khép miệng, chẳng lẽ anh lại muốn làm cho nó tiếp tục rỉ máu? Với tôi, đàn ông đã vĩnh viễn bị cấm cửa. Tôi không muốn níu kéo, cũng không muốn làm lại mọi thứ bằng một tình yêu khác...
Tôi đã nhắn tin cho anh là tôi không muốn gặp anh. Thế nhưng một buổi chiều nọ, tôi tan sở và thấy anh đứng chờ ở cổng. Hình ảnh đó giống hệt ngày xưa khi chúng tôi còn có đôi. Chiều nào anh cũng chờ tôi nơi đó. Bất giác tôi thấy lòng thắt lại. 7 năm rồi tôi mới thấy anh bằng xương, bằng thịt ngoài đời. Tôi đã bỏ chạy như bị ma đuổi...
Đến lúc đó, tôi mới nhận ra rằng 7 năm qua tôi không hề quên anh. Chính vì không thể quên anh nên tôi mới đóng cửa trái tim mình. Giờ đây, tôi không dám đối diện với anh bởi tôi sợ mình không thể làm chủ được cảm xúc. Tôi sợ mình sẽ lại yêu anh...