Tối nay, anh lại về trễ với lý do "mẹ Bin nhờ chút việc". Lý do nhàm chán và cực kỳ chính đáng đó đã lặp đi lặp lại bao lần. Lần nào anh cũng xăng xái chạy đi, và tôi đợi đến khuya bên mâm cơm nguội lạnh.
Tôi là "tập hai" của anh. Anh và mẹ Bin chia tay nhau đã bốn năm. Mẹ Bin vẫn một mình. Tuần một lần anh sang đón Bin đưa về nhà hay đi đâu đó chơi, thi thoảng mẹ Bin cũng đi cùng.
Tôi cho đó là việc nên làm. Cha mẹ ly hôn, nhưng chung tay lo cho con cái là văn minh. Có điều, khoảng ba tháng trở lại đây, tần suất anh sang bên nhà Bin hơi nhiều.
Lần thì chị nói công ty chị có chút vấn đề, mà lại là lĩnh vực của anh cần anh giúp đỡ. Lần khác thì nhà bị hư bóng điện, gọi anh sang. Tôi hỏi chung cư không có nhân viên kỹ thuật hay sao, anh nói: "Mẹ Bin muốn thay toàn bộ bóng nên nhờ anh xem nên thay bóng loại nào."
Tôi đợi đến nguội ngắt bên mâm cơm nguội lạnh. Nguồn ảnh: Internet
Lần khác, mẹ Bin muốn dán giấy dán tường cho căn hộ cũng gọi anh qua, dù anh chỉ ngồi đó nhìn thợ làm vì "mẹ Bin có một mình, không yên tâm để người lạ vào nhà."
Không chỉ nhờ công sức, mẹ Bin còn nhờ vả chuyện tiền bạc. Ban đầu là đổi xe còn thiếu ít tiền, mẹ Bin mua xe mới vì xe kia cũ rồi, thi thoảng hư vặt làm Bin bị đi học trễ.
Mới sáng hôm trước anh nói: "Vợ chồng mình có thể cho mẹ Bin mượn tiền tiết kiệm được không?" Hóa ra mẹ Bin có một ít tiền, định mua thêm căn chung cư nữa cho thuê, lấy tiền phụ cho Bin ăn học. Nhưng số tiền chị có hơi ít, tiền trả ngân hàng mỗi tháng sẽ cao. Vợ chồng tôi cho mẹ Bin vay thì số tiền trả mỗi tháng sẽ vừa tầm với mẹ Bin hơn.
Tôi hỏi chồng: "Tại sao mẹ Bin có công ăn việc làm ổn định, thu nhập khá, còn có anh phụ chăm nuôi Bin mà chị còn nghĩ đến chuyện mua thêm nhà để dành. Vợ chồng mình con chưa có, phải phụ tiền thuốc thang cho bà nội Bin, sao mình không mua một căn, hàng tháng trả góp?".
Thật ngạc nhiên là anh nói tôi ích kỷ, nói do tôi và Bin không máu mủ nên không thương. Tôi nhắc rằng anh và mẹ Bin đã ly hôn rồi, sao chị ấy cứ níu lấy anh không buông? Nếu anh còn nặng lòng, sao hai người không tái hợp?
Tôi ấm ức muốn khóc, anh nói mà quên những lần mẹ Bin đi công tác, đưa Bin sang ở nhà chúng tôi. Những ngày có việc về muộn, mẹ Bin thậm chí không gọi cho anh mà gọi thẳng cho tôi nói đón Bin về, dặn tôi cho Bin ăn món đúng theo thực đơn đã lập rồi chở Bin đến lớp học đàn. Tối nhớ pha sữa cho Bin...
Những khi họ gặp mặt, tôi luôn tế nhị tránh sang một bên.Nguồn ảnh: Internet
Rồi những lần anh dắt Bin đi chơi, tôi luôn chuẩn bị chu đáo đồ ăn thức uống, áo quần cho hai cha con. Sinh nhật Bin và mẹ Bin, tôi đều mua quà gửi sang. Những khi họ gặp mặt, tôi luôn tế nhị tránh sang một bên để Bin có đủ ba mẹ.
Hẳn anh nhận ra đã nặng lời với tôi, nhưng khi anh chưa kịp áy náy thì mẹ Bin lại gọi. Chị nói cần anh đi chuẩn bị ít giấy tờ cho Bin đi thi gì đó, và anh vội vàng chạy đi. Chiều muộn mới nhắn cho tôi cái tin có mấy chữ.
Quyết định làm "tập hai" của chồng, tôi đã nhận không ít lời khuyên can. Năm đầu tiên tôi còn cười cho rằng bố mẹ và anh chị đã nghĩ sai. Đến giờ thì tôi đã hiểu điều gia đình lo lắng. Rằng tôi không dễ vượt qua được cái bóng của người vợ đầu. Dù họ giờ chẳng là gì của nhau, nhưng một thời gian yêu và sống bên nhau, còn có đứa con. Có muốn quên cũng không phải chuyện dễ.
Tôi phải làm sao để anh vẫn trọn tình với mẹ con Bin, vừa có trách nhiệm với tôi, người là vợ anh? Hay tôi buông tay để họ quay lại với nhau? Bởi vì cảm giác "bị ra rìa" trong hôn nhân kinh khủng lắm.