Năm ngoái, bà ốm nặng, không đi lại được. Anh trai và chị dâu - vốn là những người bà rất quý nói với vợ chồng tôi rằng, chúng tôi phải đón bà về chăm nuôi cho anh chị đi nước ngoài 3 năm.
Tôi và chồng đều đồng ý dù trong lòng tôi có chút ấm ức.
Ảnh minh họa
Bình thường, bà chỉ quý anh chị và các con của anh chị. Trong vườn có mớ rau, con gà, bà cũng chỉ đùm dúm cho nhà anh chị ấy. Chúng tôi có mua quà cáp, mang về quê cho bà thì chỉ ngày hôm sau, số quà ấy sẽ theo xe khách, ngược Hà Nội, đến nhà của anh chị.
Nhưng ấm ức là vậy, bây giờ bà ốm, tôi cũng không dám trách cứ bà nửa lời.
Hàng ngày, vì tính chất công việc, chồng tôi đi từ sáng sớm tới tối khuya. Mọi việc cơm nước, chăm sóc cho bà, tôi là người đảm nhiệm.
Không biết có phải vì bà vốn không thích tôi nên mọi việc tôi làm, bà đều không hài lòng. Cơm cháo nấu lên, bà chê bôi đủ lời. Bà còn nói, không hiểu sao chồng tôi có thể sống với 1 người phụ nữ đoảng như vậy.
Chồng tôi biết mẹ hơi quá lời với vợ, nhưng thay vì an ủi động viên tôi, anh trách tôi không khéo léo, không biết nói lời ngon ngọt như chị dâu nên bà ghét cũng phải.
Tôi ức đến tận cổ. Hôm đó tôi đóng cửa phòng khóc cả tiếng đồng hồ.
Mẹ chồng tôi nghe thấy tiếng khóc. Bà gào lên đòi chết vì con cái bất hiếu. Mới nuôi mẹ được 1 năm mà khóc mếu, cãi nhau.
Tôi không nói lại bà nửa lời nhưng vì quá giận, tôi bỏ ra ngoài khiến mẹ chồng tôi bị kích động. Bà điện thoại sang nước ngoài cho con trai cả rồi kêu khổ. Anh này sau đó lại điện cho chồng tôi, nói chồng tôi phải bảo ban vợ về cách ứng xử khiến mâu thuẫn của tôi với chồng càng đẩy lên cao.
Tháng 2 âm lịch vừa qua, mẹ chồng tôi mất. Chúng tôi thu dọn đồ đạc ở quê cho bà thì phát hiện bà để lại 2 hộp sắt và 1 hộp trang sức có 8 chỉ vàng.
Trên chiếc hộp sắt đề tên vợ chồng tôi, tôi bật khóc khi thấy 1 danh sách. Trong đó, bà ghi lại tất cả những lần chúng tôi biếu bà tiền. Thậm chí trong đó ghi cả 12 tháng lương, mỗi tháng 3 triệu bà đòi khi lên chăm con cho chúng tôi cách đây 8 năm - điều từng khiến tôi giận nhất. Bởi khi ấy, vợ chồng tôi cực kỳ khó khăn. Lương 2 vợ chồng không đủ ăn. Tôi phải vay mượn và lấy hết tiền bảo hiểm thai sản để trả cho bà. Có tháng vay không được, tôi trả bà chậm thì bà làm mình làm mẩy, đòi bỏ về quê...
Nào ngờ, bà ghi lại hết và ứng với bảng danh sách đó là số tiền bà giữ lại không thiếu một đồng nào.
Còn hộp trang sức, bà viết rõ, cho tôi chiếc dây chuyền 3 chỉ để đeo vì bà thấy tôi chẳng có cái dây chuyền nào. 5 chỉ còn lại, bà cho chị dâu và 4 đứa cháu, mỗi người 1 chỉ.
Tôi xem xong, tự nhiên nước mắt không ngừng chảy. Có lẽ, bao nhiêu năm qua, bà vẫn thương tất cả chúng tôi, nhưng tôi lại không biết điều đó.
Tôi chỉ ước rằng, bà cởi mở với tôi hơn, ít nói lời cay nghiệt với tôi, có lẽ, tôi đã không phải ân hận vì 1 thời gian dài giận bà như thế này.
Tôi là đứa con dâu không tốt phải không mọi người?