Gia đình anh có điều kiện hơn nhiều so với gia đình tôi, anh có học thức cao hơn tôi, lại vừa đi du học về. Mẹ anh không hề bận tâm về điều đó. Mẹ nói mẹ chỉ cần hai đứa thật lòng yêu thương nhau và luôn nỗ lực trong cuộc sống, mẹ sẽ tạo điều kiện để các con đạt mong muốn
Sau gần 1 năm yêu nhau, chúng tôi về sống chung bằng một đám cưới trong mơ. Đích thân mẹ đi chọn áo cưới cho tôi. Chiếc áo cưới có phí thuê bằng 2 tháng lương của tôi. Mẹ nói, chỉ cần tôi ưng thì mẹ không tiếc gì.
Câu "chuột sa hũ nếp" chính xác 100% trong trường hợp của tôi. Mẹ chồng sắm sửa cho tôi từng bộ quần áo, từng bộ đồ trang điểm và cả chiếc xe máy mới để đi làm. Biết tôi ham kinh doanh nhưng lại không có kiến thức gì, mẹ nhờ bạn bè tìm các khóa học về khởi nghiệp cho tôi học, rồi ép tôi phải học thêm ngoại ngữ.
Tôi chỉ việc đi học, học phí đã có mẹ lo. Vợ chồng son nào cũng có xích mích, cãi cọ, mỗi lần như vậy mẹ thường về phe tôi.
Mẹ chồng cưng chiều tôi hết mực, và tôi không lý giải được gì sao mình tốt số đến thế - Ảnh minh họa
Cuộc đời chẳng ai học được chữ ngờ. Sau 2 năm chung sống, sau khi tôi sinh bé đầu, giờ giấc của anh bắt đầu thất thường. Những cuộc hẹn hò với bạn bè, đối tác thường xuyên hơn. Sốt ruột vì thấy tôi nhắc mà anh vẫn không thay đổi, mẹ cũng phải can thiệp, nhưng mọi việc vẫn y như cũ. Anh vẫn viện cớ công việc nhiều để đi về thất thường.
Hơn ai hết, tôi nhận diện rõ ràng sự đổi thay ở anh. Và tôi tin chắc mẹ cũng nhận ra điều đó ở con trai mẹ. Tôi nhìn thấy ánh mắt buồn rười rượi của mẹ, tôi thương mình, thương con và xót xa cho mẹ.
Việc gì đến cũng phải đến, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Anh có người khác. Họ đã thuê nhà chung sống với nhau như vợ chồng.
Tôi chết điếng khi đọc được tin nhắn anh gửi cho người tình: "Cuộc đời anh chỉ thực sự yêu một mình em. Anh sẽ tự tìm cảch giải thoát cho mình. Anh muốn con sẽ tự hào về ba của nó và hiểu ba sẽ làm tất cả vì con yêu. Em cố gắng chờ anh thêm một thời gian nữa nhé".
Tôi chưa một lần được nghe anh nói những lời âu yếm đó, ngay cả khi yêu nhau.
Cứ thế anh không còn là của tôi. Mẹ phát hiện mối tình vụng trộm và buộc anh phải cắt đứt liên lạc, anh càng điên cuồng trút giận lên tôi, vì cho rằng tôi đã mách mẹ và kích động mẹ để chia rẽ mẹ con anh, chia rẽ anh và người anh yêu thương.
Anh nói anh không hề yêu thương tôi, mọi thứ chỉ vì sự tác động của mẹ. Anh cảm thấy sợ hãi tôi vì tôi là người quá "khôn lanh", biết cách chiều chuộng, tiếp cận mẹ anh để đường hoàng bước chân vô nhà anh rồi nghiễm nhiên được hưởng mọi điều kiện sống mà mọi cô gái đều mơ ước.
Anh xin tôi hãy buông tha cho anh, mọi thứ tôi được hưởng từ gia đình anh đã quá nhiều. Giờ đến lúc tôi nên trả lại danh phận cho người anh yêu và đứa con của anh sắp chào đời… Tôi bẽ bàng khi phải nghe những lời luận tội đó từ chính người chồng đã phản bội mình. Trả lại danh phận cho con anh? Vậy còn đứa trẻ đang lớn lên ở ngôi nhà này là con ai?
Nghĩ đến nỗi buồn của mẹ, tôi lại không đủ dũng khí để quyết định đời mình (ảnh minh họa)
Tôi hiểu mình không còn gì để níu kéo, để hy vọng một sự thay đổi. Nhưng tôi vẫn không thể quyết định được cuộc đời mình. Mẹ khóc ngất khi tôi nói ra ý định ly hôn. Mẹ bảo cả cuộc đời này mẹ chỉ coi tôi là con dâu và không bao giờ chấp nhận bất kỳ đứa con gái nào khác. Mẹ kể những câu chuyện về nhiều người đàn ông "lạc lối" và nói "đàn ông luôn có những phút yếu lòng, hãy cho họ thời gian để tỉnh ngộ và hãy bao dung tha thứ…".
Đã sắp 3 nữa năm trôi qua, lòng tôi với anh giờ lạnh băng, ở phía anh cũng vậy. Anh tức tối, khiêu khích tôi là "con đàn bà hám của, cố đấm ăn xôi vì gia sản, vì lợi lộc được hưởng từ mẹ". Tôi chỉ muốn buông bỏ để được sống cho mình, cho con, nhưng cứ nghĩ đến mẹ, tôi lại không đành lòng.
Anh đi biền biệt, và tôi thực sự như đứa con gái của mẹ. Thậm chí, trong tâm trạng không muốn tôi ly hôn, mẹ càng chăm sóc quan tâm đến tôi nhiều hơn. Những gì mẹ đã và đang dành cho tôi khiến tôi cứ quay quắt với suy nghĩ mẹ sẽ ra sao nếu mình quyết định ra đi?
Tôi đang đứng ở ngã ba đường, không biết nên rẽ lối nào. Chọn ly hôn để sống cuộc đời của mình, liệu tôi có quá ích kỷ? Còn tiếp tục sống như hiện nay, phải chăng tôi quá nhu nhược và yếu hèn?