Mẹ chồng tương lai và mẹ đẻ "không đội trời chung"
Ảnh minh họa
Thuở còn đi học, chắc là ai cũng từng có một người bạn rất thân thiết và một người bạn nào đó rất khó để hòa đồng, thân thiết với nhau. Thậm chí, không ít người còn không ưa nhau đến nỗi không thể có được nổi một câu chào hỏi tử tế với nhau.
Khi còn học cấp 3 tôi cũng từng có một cô bạn cùng lớp nhưng lại "khắc" nhau vô cùng, đến mức mà khi chụp kỷ yếu trước khi ra trường, chúng tôi cũng nhất quyết không chịu đứng chung khung hình với nhau.
Tôi nghĩ rằng con gái không ưa nhau thì cũng chỉ đến mức như tôi và cô bạn cùng học kia là kinh khủng lắm rồi, ấy vậy mà tôi mới phát hiện ra vẫn còn có mối quan hệ tồi tệ hơn thế nhiều!
Mọi chuyện bắt đầu từ việc tôi và anh người yêu quyết định tính đến chuyện tương lai nên đã xin phép gia đình hai bên cho gặp mặt nói chuyện với nhau. Tôi từng đến nhà anh nhiều lần, anh cũng thường xuyên sang nhà tôi ăn cơm. Mẹ anh ưng tôi ra mặt và mẹ tôi cũng vừa lòng với cậu con rể này lắm rồi.
Thế nhưng việc gặp gỡ giữa người lớn hai bên thì không thể là chuyện nhỏ được. Hai chúng tôi phải bàn tới bàn lui xem nên tổ chức buổi hẹn ở đâu là hợp lý nhất. Không thể là ở nhà tôi hay nhà anh ấy được vì rõ ràng lần đầu gặp gỡ của người lớn là chuyện tế nhị. Dù là gặp ở nhà trai hay nhà gái cũng khiến gia đình còn lại rơi vào thế "yếu".
Bởi vậy, sau nhiều lần tính toán, tôi và anh quyết định tổ chức một buổi du lịch ở ngoại thành, đặt một căn villa đầm ấm, vừa để bố mẹ có thời gian nghỉ ngơi lại tạo không khí thoải mái cho người lớn dễ gần gũi nhau.
Anh trai tôi là người đưa bố mẹ và tôi đến điểm hẹn rồi lại rời đi, phía nhà người yêu thì chính anh là người lái xe đưa gia đình đến. Quả thật, suốt chặng đường đi, cả tôi và anh không khỏi háo hức, hồi hộp và mong chờ những điều tuyệt vời nhất cho buổi gặp gỡ này giữa hai bên gia đình.
Vậy nhưng mọi chuyện đổ bể ngay vào khoảnh khắc mẹ anh và mẹ tôi nhìn thấy nhau.
Mẹ tôi ngay lập tức đòi đứng dậy ra về, mẹ anh cũng không ngần ngại mà quay sang nói với anh rằng cấm anh qua lại với tôi.
Giữa lúc tôi và anh đang không hiểu rốt cuộc có chuyện gì vừa xảy ra thì vị cứu tinh xuất hiện. Đó chính là bố tôi, cũng là bạn cùng lớp với mẹ tôi và mẹ anh ngày trước.
Hóa ra mẹ tôi và mẹ anh quen biết nhau từ khi học tiểu học cho đến khi học hết cấp ba, không cùng lớp thì cũng cùng trường. Thế nhưng điều đáng nói là mẹ tôi và mẹ anh vô cùng xung khắc với nhau.
Khi còn học cấp một thì tranh giành nhau từng món đồ nhỏ đến nỗi cô giáo cũng không thể đứng ra hòa giải được. Lên cấp hai thì chấp nhau từng điểm số, từng môn học. Rồi đến cấp ba thì bỗng nhiên thành tình địch. Mà cậu bạn năm đó được hai cô gái theo đuổi lại chính là bố tôi…
Tất nhiên là bố của anh không hề hay biết chuyện này nên cứ đứng ngơ ngác mãi không thôi. Bố tôi thì vẫn cố gắng cứu vãn tình hình trong vô vọng.
Cuối cùng thì họ cũng chấp nhận ở lại khu nghỉ dưỡng vì con cái nhưng mỗi lần đến bữa ăn thì quả thực không khác gì cuộc chiến tranh ngầm nhưng cực kỳ căng thẳng. Sau đó, tôi và anh được bố giải thích mọi chuyện.
Hai đứa chúng tôi sau khi nghe thủng hết câu chuyện thì thật lòng không biết nên phản ứng ra sao. Hai mẹ quả thật có chút trẻ con nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì mối "cừu hận" lâu năm như vậy làm sao mà nói buông là buông được ngay.
Sau mấy ngày nghỉ dưỡng hai bên gia đình cùng nhau ai về nhà nấy, vừa đặt chân vào đến cửa nhà, không ngoài dự kiến của tôi, mẹ liên tục cấm tôi không được phép qua lại với nhà bên kia. Cùng lúc ấy, anh cũng gửi cho tôi 1 loạt tin nhắn mếu máo vì mẹ anh cũng nói y hệt mẹ tôi.
Bố tôi đã hứa sẽ đứng ra xử lý tất cả chuyện này, hai đứa chúng tôi đừng lo lắng gì và chỉ cần yêu thương nhau thật lòng mà thôi. Tôi tin bố thừa sức làm được, và hai bà mẹ dù có trái tính trái nết nhưng họ sẽ không vì chuyện của bản thân mà làm ảnh hưởng đến con cái. Thế nhưng, tôi và anh người yêu thì chắc thời gian tới sẽ không thường xuyên qua lại nhà nhau chơi được nữa rồi…
Trong ngày thông gia đến bàn chuyện, chồng nói một câu khiến tôi đỏ mặt xấu hổ
Ảnh minh họa
Suốt 27 năm nay, ai cũng nghĩ tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhưng "ở trong chăn mới biết chăn có rận". Chồng tôi ăn nói khéo léo, rất được lòng người ngoài. Anh cũng yêu thương quan tâm và không bao giờ nói nặng lời với các con. Nhưng với vợ thì chồng lại đối xử theo "chế độ đặc biệt".
Những người đàn ông khác, gia đình có chuyện thì bình tĩnh tìm cách xử lý vấn đề. Còn với chồng tôi, chuyện nhỏ xé thành to, chuyện to lại to hơn. Lúc đầu, tôi cho là bản thân mình vụng về, kém cỏi nên cam chịu nhận lỗi và sửa chữa thay đổi để vợ chồng hòa thuận.
Khi tôi thấy bản thân hoàn thiện và hiểu chuyện hơn nhưng chồng vẫn gắt gỏng, nói năng thiếu tôn trọng vợ. Tôi rút ra kết luận dù bản thân sống tốt bao nhiêu đi nữa, anh không thay đổi thì cuộc sống vợ chồng vẫn bất hòa.
Đỉnh điểm mâu thuẫn của vợ chồng tôi xảy ra vào thời điểm chuẩn bị đám cưới cho con gái. Chuyện xảy ra vào tháng 6 năm trước. Tôi biết gia đình nhà con rể khó khăn, không có tài sản cho các con trong ngày cưới. Vì thế trong lúc họp thông gia hai bên, tôi khuyên chồng nên từ bỏ ý định công bố số tiền và sổ đỏ cho các con trong hôm cưới để giữ thể diện cho con rể và thông gia.
Tôi chưa nói hết câu, chồng đã mắng vợ ngu dốt, đàn bà biết gì mà nói, trước mặt thông gia và con rể. Lúc đó, tôi rất ức chế, nước mắt chuẩn bị rơi mà tôi cố nuốt vào trong và không dám nói lại anh ấy câu nào vì lúc đó có nhiều người xung quanh.
Khi khách ra về hết, anh ấy chỉ thẳng mặt tôi nói: "Cô có ăn học mà ngu lắm. Mình bỏ tiền ra cho con gái phải để cho mọi người biết, việc gì phải giấu giếm". Tôi nói là có thể mát mặt nhà gái nhưng sau này nhà chồng sẽ có ác cảm với con gái. Con rể sẽ tự ti mặc cảm vì bản thân nghèo khó, phải dựa vào nhà vợ mới được đổi đời.
Không nói lại vợ, chồng quát lớn và nói những từ cay nghiệt để lấn át chèn ép vợ. Tôi quá mệt mỏi sống bên cạnh người chồng áp đặt. Sau ngày cưới con, tôi nghĩ rất nhiều và xin phép anh ấy cho ra ở riêng một thời gian. Tôi bảo quá mệt mỏi với người chồng luôn coi thường vợ. Anh ấy nói tôi muốn đi đâu thì đi và không ngăn cản.
Suốt thời gian đó đến nay, chúng tôi chỉ gặp nhau vào mỗi dịp Tết và hai người không có quan hệ vợ chồng. Tôi nhận ra cuộc sống thật thoải mái tự do, hạnh phúc. Tôi được làm những việc mình thích mà không bị anh ấy ngăn cản. Mỗi khi làm việc gì cũng không phải để ý đến ánh mắt thái độ của chồng. Tôi tăng được 3 cân từ ngày sống ly thân với chồng.
Hôm qua, chồng đến làm hòa với tôi. Anh nhận hết lỗi lầm và hứa sửa đổi. Tôi thấy bản thân không còn tình cảm với chồng nữa. Thậm chí còn sợ nhìn vào gương mặt luôn cau có của anh ấy. Theo mọi người, tôi nên tiếp tục cuộc sống hiện tại hay về sống với chồng đây?