Có lẽ tôi đã yêu nhầm một 'thợ đào mỏ'
Tôi yêu anh, yêu đến quên cả bản thân mình. Nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra rằng anh đến bên tôi không phải vì tình yêu, mà vì những điều kiện mà tôi có thể mang lại cho anh.
Anh từng tâm sự rằng nhà anh trước đây nghèo lắm, bố mẹ phải vất vả nuôi các con học hành. Anh học hết đại học rồi ở lại thành phố tìm việc. Lúc quen nhau anh đang làm nhân viên bán hàng tại một siêu thị điện máy.
Khi yêu nhau, anh thường xuyên nhắc đến công việc của tôi, khen tôi giỏi giang, rồi không ít lần nói đùa rằng sau này lấy em, chắc anh khỏi phải lo lắng gì nhiều, nhỉ?
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ anh đùa cho vui. Nhưng càng về sau, tôi càng nhận thấy có điều gì đó bất thường.
Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố. Bố mẹ làm kinh doanh nên gia đình cũng có của ăn của để. Bản thân tôi sau 7 năm đi làm thì hiện có mức lương gần 30 triệu mỗi tháng.
Có lần, anh nhờ tôi trả một khoản nợ cũ, khoảng 20 triệu đồng. Vì yêu, tôi không ngần ngại giúp anh. Sau đó, anh muốn tôi góp vốn cho anh mở một quán cà phê. Tôi lại đồng ý.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát khi anh thường xuyên để tôi tự lo liệu mọi thứ. Anh nghỉ việc với lý do tập trung vào quán cà phê, nhưng thực tế anh giao phó gần hết cho nhân viên, còn mình thì đi chơi, gặp gỡ bạn bè. Khi tôi nhắc nhở, anh chỉ cười và nói rằng có người yêu giỏi như em anh rất tự hào.
Tôi yêu anh, nhưng sau 3 năm bên nhau, tôi tự hỏi liệu anh có yêu tôi không? Hay anh chỉ yêu sự thoải mái mà tôi mang lại? Tôi đã thử nói chuyện nghiêm túc với anh. Tôi hỏi anh rằng liệu anh có thực sự coi trọng tôi, hay chỉ coi tôi là chiếc "phao cứu sinh".
Anh im lặng một lúc lâu rồi nói: "Anh yêu em, nhưng đúng là điều kiện của em cũng khiến anh cảm thấy an tâm".
Câu trả lời đó như một nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi hiểu rằng anh không nói dối, nhưng sự thật lại đau đớn đến mức tôi không biết phải làm sao.
Bây giờ, tôi đang đứng giữa ngã rẽ. Tôi đã suy nghĩ quá nhiều hay anh đúng là "thợ đào mỏ" như vậy.
(Độc giả giấu tên)
Bạn trai cũ đòi "tình phí"
Tôi và bạn trai quen nhau được hai năm. Trong lúc yêu, tôi nhận ra nhiều điều không phù hợp và khó đi xa với nhau. Hơn nữa tôi phát hiện anh ta nhắn tin với nhiều bạn nữ khác nên chủ động nói lời chia tay, mặc dù cả hai đã gặp gia đình người kia và anh lên kế hoạch cho việc tiến tới hôn nhân. Sau đó, vì không hẹn gặp tôi được nên anh đòi tôi trả lại tiền. Anh "tổng kết tình phí" khi yêu nhau lên đến hàng chục triệu đồng. Kể ra hết những món quà đã tặng tôi và chi phí những lần đi chơi, ăn uống... Thú thật, tôi đã suy sụp tinh thần. Nhưng bạn bè thân thiết thì bảo đó là điều may mắn: "Giờ sáng mắt còn kịp mà. May hồn là chưa cưới. Có chồng như vậy là mày tàn đời". Không biết mình có thực sự may mắn không nhưng tôi cảm thấy băn khoăn khi nghĩ về tương lai: Làm sao biết được người yêu sắp tới có như bạn trai cũ hay không?
(Bạn đọc Thanh Hà)
Chồng vội quay về với vợ sau khi phát hiện nhân tình chỉ mê tiền
Chồng tôi, người mà tôi yêu và tin tưởng, đã ngoại tình. Lý do anh ấy đưa ra thật đơn giản: "Anh không còn yêu em nữa".
Và rồi, anh bắt đầu nhớ về tôi, nhớ về những khoảnh khắc chúng tôi đã cùng nhau trải qua, về sự tận tụy và yêu thương mà tôi luôn dành cho anh. Anh nhận ra rằng, người vợ mà anh đã bỏ rơi vì những cảm xúc thoáng qua tốt gấp trăm lần cô nhân tình ấy.
Anh nhận ra, có thể mai này khi anh không giàu có nữa, cô ta sẽ rời bỏ anh, chọn gã đàn ông khác. Tôi im lặng lắng nghe, cảm nhận được những lời anh nói là thật lòng, thật sự đã ăn năn.
Anh quyết tâm từ bỏ ả nhân tình, quay về bên vợ con. Anh hứa sẽ làm lại từ đầu, sẽ dành trọn tình yêu và sự quan tâm cho tôi và gia đình.
Vì con, tôi một lần nữa đặt cược vào tình yêu này. Tôi dõi theo anh, để ý cách anh thể hiện tình yêu, cách anh làm, cách anh bù đắp cho mẹ con tôi.
Tôi sẽ tha thứ và đón nhận anh khi nào cảm thấy hoàn toàn tin tưởng. Tôi cũng hiểu ra, sự chân thành chính là điều quan trọng nhất trong tình yêu. Một kẻ yêu chỉ vì tiền và danh vọng sẽ có ngày vỡ mộng.
Độc giả Nguyễn Minh (Hà Nội)
Lương tháng của chồng bằng lương năm của vợ, ai nên giữ tiền?
Chuyện là, tôi làm kinh doanh, thu nhập khoảng chừng 100 triệu đồng/tháng. Vợ tôi làm hành chính, thu nhập chỉ có 8 triệu/tháng, vị chi làm cả năm mới bằng tôi làm 1 tháng.
Tôi chưa từng tính toán, chê trách gì cô ấy. Mức thu nhập này, tôi cũng biết từ trước khi cưới. Từ ngày lấy vợ đến giờ, tôi chưa từng quan tâm đến lương của vợ. Cô ấy được toàn quyền giữ và quyết định số tiền ấy được chi tiêu như thế nào.
Mỗi tháng, tôi đưa cho cô ấy 20 triệu đồng để chi tiêu trong nhà. Tháng nào cô ấy kêu thiếu, tôi đều đưa thêm. Tất cả các khoản trả nợ ngân hàng, mua xe, hay bất cứ món đồ nào đắt giá trong nhà, tôi đều chi trả.
Phần còn lại, tôi tự giữ để tiết kiệm cho sau này. Tôi công khai cho cô ấy biết mỗi năm tiền tiết kiệm được bao nhiêu nhưng tiền để trong tài khoản của tôi.
Tôi cảm thấy rất ổn với cách đó cho tới gần đây. Không biết cô ấy nghe ai xúi hay đọc linh tinh gì trên mạng, về nhà đòi tôi phải đưa tiền vào một mối, cụ thể là cô ấy sẽ giữ tiền.
Cô ấy khóc lóc nói tôi tính toán, không tin tưởng vợ, trần đời chưa thấy nhà nào đàn ông lại tay hòm chìa khóa. Vợ tôi còn bảo, giả sử chúng tôi chia tay nhau, cô ấy chỉ có 2 bàn tay trắng, ngoài cái nhà đứng tên chung.
Thực sự, tôi chỉ nghĩ mình cầm tiền để chủ động việc làm ăn, chưa từng có ý nghĩ sâu xa như vợ tôi suy diễn.
Tôi cũng chưa từng từ chối hay tỏ ý khó chịu khi cô ấy nói cần thêm tiền hoặc muốn mua cái này cái kia. Lúc nào tôi cũng chỉ lo “cày cuốc”, vun vén cho gia đình. Sắp tới, vợ tôi muốn cho con học trường mầm non tư, học phí lên đến 10 triệu/tháng, tôi cũng đồng ý ngay. Thậm chí, nhiều lần tôi đưa tiền, giục cô ấy đi spa hoặc du lịch cùng bạn bè. Tôi tự thấy mình luôn rộng rãi với vợ con.
Bây giờ, giả sử, đưa hết tiền cho cô ấy cầm, mỗi lần chi tiêu tôi lại phải ngửa tay xin vợ. Lễ Tết muốn mua một món quà bất ngờ cho vợ cũng khó, mất hết cả thi vị trong tình yêu.
Tôi không “tiếp thu” được văn hóa xòe tay xin vợ cấp phát tiền mỗi tháng dù đó là tiền mình làm ra.
Vợ tôi đang giận dỗi lại càng thêm khó chịu, suy diễn đủ thứ. Hai hôm nay cô ấy xin nghỉ làm, nằm bẹp trên giường. Mỗi lần, tôi đi làm về là thấy nước mắt nước mũi sụt sùi, khóc nấc lên.
Xin hỏi tôi nên làm thế nào bây giờ?
Độc giả giấu tên