Trước ngày cưới, tôi có cảm giác mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.
Không một cơn bão nào, không thứ cuồng phong hay sóng dữ nào có thể xô ngã bức tường thành mang tên Hạnh Phúc của tôi. Tôi như một kẻ say và gần như không thể nhận thức được gì ngoài cuộc sống tưởng như rất viên mãn đang đợi chờ mình phía trước.
Tôi nhớ, trước đám cưới khoảng 2 tuần, chúng tôi tay trong tay đi dạo trên một khu phố cổ, anh đột nhiên kéo giật tôi lại, bảo: "Chúng ta đang ở gần chỗ bạn anh, em có muốn ghé chơi chút không?". Tôi không hài lòng chút nào khi cuộc đi chơi lãng mạn của mình bị gián đoạn bởi một người bạn nào đó của anh mà thậm chí tôi chưa từng biết.
Tính tôi vốn khép kín, không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng không muốn anh thất vọng, tôi miễn cưỡng gật đầu. Anh không giấu được niềm vui trên nét mặt, ở khoảnh khắc ấy, anh giống hệt một đứa trẻ.
Tôi đoán, người bạn kia có lẽ đã gắn bó với anh từ nhỏ và thân nhau lắm, nhưng không hiểu sao anh chưa từng kể với tôi.
Anh nắm chặt tay tôi, dẫn tôi đi về phía treo nhiều đèn lồng. Lấp ló phía sau những chiếc đèn lồng đong đưa chính là người đang đứng chờ chúng tôi. Anh buông tay tôi, chạy về phía người đó, cả 2 ôm chầm lấy nhau như thể họ đã xa nhau hàng chục năm vậy. Tôi đứng đó một mình, tim thắt lại, não trống rỗng.
Bạn anh chủ động tiến lại gần tôi, nồng nhiệt hỏi han: "Bạn gái của ông đây sao? Chà chà, ông cũng khá đấy chứ! Cô ấy xinh quá!... Ồ, xin lỗi cô nhé, chúng tôi… vì chơi với nhau lâu quá nên mới cư xử hơi kỳ cục như vậy. Mời 2 người vào quán tôi chơi".
Chân tôi bước về phía trước nhưng trái tim tôi lại bảo rằng tôi nên bỏ đi thì tốt hơn. Mọi chuyện đáng lẽ không tồi tệ đến thế nếu người bạn của anh không phải là… một cô gái. Họ vẫn xưng hô "ông – tôi" thản nhiên trước mặt tôi, nhưng sự thân thiết giữa họ khiến tôi không hài lòng chút nào.
Tôi từng không tin trên đời này có thứ tình bạn quá thân thiết giữa 2 người khác giới như vậy. Tôi không chắc mình có hành động nào thiếu tế nhị trong tình huống trớ trêu ấy hay không, nhưng khi quay về, anh không ngừng giải thích với tôi: "Em à, với anh, Diệp chẳng khác gì một thằng đàn ông, em đừng nghĩ ngợi gì nhé, em yêu!".
Tôi gượng cười và cố gắng nghĩ về cuộc hôn nhân đang đợi mình ở phía trước. Phải rồi, Diệp không phải là lý do để tôi dừng lại, dẫu cô ta có là mối tình đầu của anh đi chăng nữa, tôi cũng chẳng quan tâm.
Cuối cùng thì tôi cũng được tận hưởng một cuộc sống lứa đôi trọn vẹn như mong ước. Với người khác, tình yêu dường như thay đổi rất nhiều sau hôn nhân, cảm xúc không còn như trước. Nhưng vợ chồng tôi thì khác, tôi đủ thông minh để không trói buộc anh mà chỉ quan tâm, hỏi han nhau ở mức độ vừa phải.
Sống cùng nhau nhưng chúng tôi vẫn không đánh mất cảm giác nhớ nhung, khao khát. Đó là thứ gia vị rất tuyệt vời trong tình yêu mà tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để níu giữ nó.
Nhưng đúng như người ta nói, cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm. Sau khoảng 1 năm ngọt ngào, sóng gió bắt đầu tìm đến tôi. Đó là những ngày anh về nhà muộn, tôi cố gắng thế nào cũng không thể liên lạc được với anh, thông điệp duy nhất tôi nhận được từ điện thoại chính là những tiếng "tút tút" kéo dài bất tận.
Đêm ấy cũng như nhiều đêm khác, tôi đợi anh trong trạng thái vật vờ, vừa thấp thỏm lo lắng, vừa buồn ngủ. Tiếng chuông gấp gáp xé toang màn đêm tĩnh lặng. Tôi choàng dậy, không kịp xỏ chân vào dép, cứ thế chạy chân đất ra mở cửa. Cách tôi chừng 1 bước chân chính là Diệp – "ông bạn" thân ngày nào của chồng tôi.
Diệp chủ động bước vào nhà, giục tôi lấy khăn ấm và một vài thứ khác. Bỗng dưng tôi trở thành kẻ bị động trong chính ngôi nhà của mình. Tôi chẳng biết làm thế nào khi người tựa trên vai cô ấy trong trạng thái say xỉn, mệt mỏi đến mức không còn ý thức được điều gì xung quanh lại chính là… anh.
Thì ra anh thường xuyên tìm đến Diệp để tâm sự và uống say mềm trong khi tôi ở nhà chờ đợi như một kẻ ngốc.
Chúng tôi cố gắng hết sức mới có thể giúp anh nằm yên trên giường để tận hưởng nốt giấc ngủ dang dở. Ngồi lại bên tôi, Diệp nhẹ nhàng nói: "Một lần nữa tôi phải xin lỗi chị, thật ra lần nào tôi cũng nhắc nhở anh ấy phải về nhà, kể hết mọi chuyện với chị thay vì ngồi lì ở quán của tôi. Nhưng anh ấy không nghe, tôi cũng không biết làm thế nào. Những lần trước, tôi phải nhờ nhân viên của mình đưa anh ấy về, nhưng lần này tôi tự đưa anh ấy về để có cơ hội được gặp chị…".
Sáng hôm sau, anh hỏi thế nào tôi cũng không kể về màn đối thoại giữa 2 người phụ nữ. Tôi bảo đó là chuyện riêng của chúng tôi, anh không cần biết, nhưng tôi không muốn anh đến quán của Diệp nữa, cô ấy cũng không thích như vậy. Cũng là phụ nữ nên cô ấy hiểu được cảm giác của tôi.
Anh ngửa mặt lên, cười như thể vừa nghe được một câu chuyện quá vô lý: "Em sao vậy? Em thừa biết mối quan hệ của anh và Diệp mà, cô ấy…". Tôi ngắt lời anh: "Phải! Em biết, anh không quan tâm vấn đề giới tính trong tình bạn. Nhưng với em, cô ấy vẫn là phụ nữ. Và một người đàn ông đã có vợ như anh thì không thể tìm đến một người phụ nữ khác vào lúc nửa đêm, uống say mềm rồi mới về nhà.
Trong mắt anh, Diệp là bạn thân, người mà anh có thể tâm sự mọi chuyện. Thế còn em thì sao? Em chưa bao giờ làm điều gì để anh phiền lòng, nhưng đêm qua, khi nói chuyện với Diệp, lần đầu tiên em có cảm giác ghen tị với cô ấy. Em đã nghĩ giá như em không phải vợ anh mà là một người bạn của anh thì có lẽ sẽ ổn hơn…".
Tôi không thể nói tiếp khi đã nấc lên vì khóc, hiếm khi tôi xúc động mạnh đến thế. Anh im lặng rất lâu rồi đến bên tôi, ôm lấy tôi, thứ âm thanh duy nhất tôi có thể nghe được lúc ấy là tiếng còi xe ầm ĩ ngoài phố len lỏi qua cánh cửa sổ mở toang gần nơi chúng tôi đang đứng.
Chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ lại buông nhau ra để tiếp tục đấu tranh với cuộc sống ồn ã ngoài kia. Nhưng không sao cả, khó khăn nào rồi cũng sẽ tan biến khi mỗi buổi chiều chúng tôi lại được về bên nhau.