Khi tôi nói mình sẽ ly hôn, mẹ đã sốc. Tất nhiên mẹ biết con gái mẹ trong cuộc hôn nhân 6 năm ấy không hạnh phúc gì. Mẹ biết cả những lần chồng tôi động chân động tay với tôi.
Nhưng mẹ viện lý do con cái cần có một gia đình hoàn chỉnh, rằng tôi không thể gồng lên để đóng hai vai vừa là cha, vừa là mẹ với thằng nhỏ được. Rồi thì mẹ bảo đàn ông có đào hoa thì cũng là phù phiếm bên ngoài, chuyện nhậu nhẹt thì đàn ông ai chẳng thế… Lí lẽ này của mẹ đến lượt tôi ngạc nhiên. Ngoài kia đàn ông có trách nhiệm với gia đình và yêu thương vợ con nhiều lắm, ba tôi là một ví dụ đó thôi.
Mẹ nói về trách nhiệm đàn bà, rằng là phụ nữ thì phải biết nhẫn nhịn, một điều nhịn chín điều lành, đừng so đo với đàn ông. Chồng ai chẳng thói nọ thì cũng tật kia, ra ngoài họ che đậy vậy chứ, về nhà thì như nhau cả…
Ảnh minh hoạ
Tôi nhìn mẹ, thương nhiều hơn giận. Kể cả chuyện anh ta đánh con gái mẹ nằm viện, mẹ cũng khuyên tôi phải nín nhịn ư? Nếu chung sống tiếp, không may anh ta đánh tôi nguy hiểm tính mạng thì cuộc đời tôi sẽ ra sao? Và con tôi nữa, nó sẽ trở thành con người như thế nào bên người cha vừa rượu chè, vừa lăng nhăng lại còn vũ phu?
Tôi đã khuyên, đã cho chồng nhiều cơ hội để thay đổi. Nhưng hình như khi người ta đã không trân trọng vợ, không quý trọng tổ ấm thì một hay mười lần tha thứ cũng vậy thôi. Vì thế, nghĩ về chặng đường phía trước mà tôi ngao ngán. Tôi mới 30 tuổi, tôi có thể sống độc lập nuôi con, sao tôi phải để cảm xúc của mình phụ thuộc vào một người như thế?
Tôi nói: "Thôi! Mẹ cứ coi như con đã hết duyên đi. Cuộc hôn nhân của con nó giống chiếc áo cũ rách nhiều quá, vá víu chỗ này lại thủng chỗ kia… "
Mẹ khóc. Tôi lại thấy nặng nề, thấy mình có lỗi với mẹ. Từng này tuổi còn để cha mẹ mình bận lòng, hẳn là đứa con bất hiếu rồi còn gì. Nhưng ở đời, biết mình đã đi sai đường thì phải dừng lại mà chọn đường khác chứ, cố đi tiếp có giải quyết được gì đâu. Thôi đau một lần thôi.
Ảnh minh hoạ
Tôi giấu ba chuyện tôi ly hôn vì ba tôi cao huyết áp. Tôi giấu mẹ chuyện giấy tờ tôi đã lo xong và chỉ còn đợi ngày ra toà giải quyết. Mình đã chọn thì mình tự chịu và tự giải quyết. Đâu ai có thể sống hộ phần đời của mình. Chồng tôi thì tỏ thái độ "để xem không có tôi, mẹ con cô ra sao". Ừ thế đi, lại nhẹ lòng, chứ sướt mướt ảo não lại liên luỵ đến những ngày sống tiếp theo.
Khi tôi bước ra sân tòa án, điều đầu tiên tôi nhìn bầu trời. Nắng vàng lấp lánh, trời cao xanh và rộng rãi. Tôi đã thành người tự do rồi sao? Hít một hơi thật dài, nước mắt tôi tự nhiên chảy ra. Một người đàn ông ngồi trên ghế đá sân toà đứng lên bước về phía tôi.
"Ba!". Tôi kinh ngạc. Ba choàng tay ôm lấy tôi. Sao ba lại biết được hôm nay tôi ly hôn để đến đây? "Chuyện gì của con ba cũng biết mà, vì con là con của ba. Thôi, về nhà đi".
Tôi bước những bước chậm rãi cùng cha, lòng nhẹ hơn một chút. Tôi đã không cô đơn, vì tôi luôn có một người cha âm thầm theo sát trong đời.