Tôi thấy kỳ lạ làm sao khi nhiều người luôn nhìn hạnh phúc của người khác bằng đôi mắt đầy hăm doạ: Cứ hạnh phúc đi, rồi sẽ trắng mắt ra!
Tôi càng thấy kỳ lạ hơn khi rất nhiều người thích đọc các câu chuyện mô típ người vợ tảo tần, hết lòng lo cho chồng con rồi chồng cặp bồ, đánh đập hoặc lừa dối. Rất nhiều like và share cho những bài dạng đó.
Và bạn có thấy kỳ lạ không khi mà người ta hay khuyên nhau đừng nên khoe hạnh phúc trên mạng xã hội bởi sẽ dễ mất chồng?
Hôm nay, hoa hồng hẳn sẽ rớt giá nghiêm trọng. Những nhà hàng cũng sẽ không còn phải từ chối khéo khách nữa. Các chị em sẽ chỉ còn lác đác vài người khoe quà muộn 20-10. Facebook thôi những bức ảnh xúng xính váy áo, lấp lánh quà, rạng rỡ hoa. Sẽ lại có ai đó lên Facebook than thở về sự vô tâm của chồng. Hỏi: Có thấy buồn không?
Hôm nay, hoa hồng hẳn sẽ rớt giá nghiêm trọng. (Ảnh minh họa).
Tôi không cần biết 20-10 là ngày gì. Tôi không cần biết những rao giảng về bình đẳng giới hay sự tiến bộ. Không! Tôi chỉ biết rằng đó là một ngày vui. Vậy thôi! Sao hà tiện niềm vui đến thế? Sao phải ném đá hồ nghi vào những hạnh phúc nhỏ bé? Sao phải muốn người khác đừng tin vào hạnh phúc???
Không! Hôm nay mọi thứ có thể đã trở về quỹ đạo của chúng. Ai thương vợ sẽ tiếp tục thương vợ. Ai không thương thì vẫn vô tâm. Nhưng tôi biết một điều chắc chắn rằng 20-10, hẳn đã có rất nhiều người vui. Tôi tin rằng đó là những khoảnh khắc thật đẹp của những người phụ nữ. Để họ bao dung hơn, tha thứ nhiều hơn, bỏ qua nhiều hơn những sự vô tâm cố hữu của chồng mình.
Bởi chí ít ra, 20-10 chồng họ vẫn nhớ, vẫn làm (dù thích hay không) những điều nhỏ bé cho vợ. Chứ không phải nằm ôm gối khóc, lên Facebook thấy thiên hạ tưng bừng mà tủi thân.
Hôm qua là một ngày vui! Tôi thấy cô bạn vừa ly dị chồng post ảnh khoe bông hồng "phát chẩn" từ cơ quan. Cô ấy vẫn rạng ngời hạnh phúc. Tôi thấy ông hàng nước say khướt về nằng nặc bảo vợ: "Bà về nghỉ đi. Hôm nay 20-10 để tôi bán hàng cho". Tôi thấy những bông hoa dù mua vội vỉa hè, đã nhăn nhúm, ủ rũ thì vẫn thơm tay người tặng. Sao cứ nghĩ rằng đó chỉ là hình thức???
Hay tôi là kẻ dễ dãi trong việc quan niệm về hạnh phúc? Bởi với tôi nhắc nhau cái gạt chân chống xe cũng đủ gọi là sự tử tế. Những bông hoa phát chẩn ở cơ quan cũng đã là niềm vui. Hay một ngày nắng đẹp. Hoặc một tách cà phê yên bình quán nhỏ. Tôi là người dễ hạnh phúc!
Hôm nay, hết 20-10 rồi, dù điều gì tồi tệ xảy ra thì hãy nhớ cho rằng chúng ta đã từng có ngày 20-10 tuyệt vời như thế! Bằng nếu hôm qua, bạn cũng chả nhận được gì thì hãy vì thế mà buông tay! Thêm một cái cớ để quyết định tìm một hạnh phúc mới cho mình.