Ngày yêu anh, từ bạn bè cho đến gia đình đều khuyên tôi sáng suốt, vì rằng anh tốt thật, nhưng anh đang phải nuôi con.
Không phải người thân của tôi ích kỷ, mà là họ lo tôi phải sống trong cảnh mẹ kế - con chồng. Và cho rằng, dù tôi tốt đến mấy, thì cũng không thể nào thay đổi được câu "Mấy đời bánh đúc có xương/ Mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng".
Mỗi khi có ai đó ái ngại khi biết tôi yêu và cưới một người đàn ông ly hôn, hơn tôi nhiều tuổi và có đứa con gái đã lớn, tôi vẫn nói "chỉ cần mình yêu thương, sẽ nhận lại được yêu thương". Dựa vào điều đó, tôi sống rất ổn với con riêng của chồng.
Có lẽ nào tôi đã sai khi hết lòng thương yêu con chồng? (Ảnh minh họa)
Tôi thật lòng yêu con. Con bé gọi tôi bằng mẹ một cách rất tự nhiên. Tôi chăm chút cho con từng bữa ăn giấc ngủ. Con thích bất cứ thứ gì tôi cũng mua cho.
Tôi nghĩ có lẽ tôi và con có nhân duyên từ kiếp trước, nên kiếp này là người dưng nhưng lại xem nhau như ruột thịt. Tôi hay tự hào khoe với mọi người rằng tôi đã được đền đáp xứng đáng.
Chồng tôi cũng luôn nói anh biết ơn tôi. Anh bảo, trong khi vợ cũ anh một mực đòi ly hôn vì cho rằng anh yêu công việc hơn gia đình, và không nhận nuôi con, thì tôi lại đến với anh, yêu thương hai cha con, bù đắp cho anh những mất mát. Đối với tôi, chỉ cần nghe anh nói vậy thôi đã ngập tràn hạnh phúc.
Chồng suốt ngày bận bịu công việc, tôi chăm con và lo việc cơm nước nhà cửa. Cuộc sống cứ vậy mà trôi đi.
Con tôi nay đã 17 tuổi, nhưng với tôi nó lúc nào cũng bé bỏng. Tôi không cho con làm gì, chỉ yêu cầu con học, mọi việc tôi cáng đáng. Bởi, tôi không sinh mà có một đứa con, thật may mắn làm sao, tôi trân trọng hạnh phúc ấy.
Cho đến một ngày, tôi đi làm về sớm, chồng tôi đi công tác chưa về, tôi định sẽ rủ con gái đi ăn tối, rồi dẫn con đi mua sắm, sau đó hai mẹ con sẽ đi uống cà phê. Chúng tôi vẫn thường đi chơi với nhau như thế.
Đi thật nhẹ lên phòng con, chưa kịp gõ cửa, thì tôi thấy tiếng con nói chuyện điện thoại. Một thoáng tò mò, tôi lắng tai nghe.
"Mẹ yên tâm đi, thế nào ba cũng quay về với mẹ thôi, nghĩ sao mà bả cướp được ba. Con sẽ có cách gíup mẹ. Giờ bả cưng chiều con lắm, cho con cái gì là con nhận hết, rồi con sẽ lên kế hoạch để ba rời xa bả, dễ mà. Bả thì thương con, bả không nghi ngờ gì đâu. Hay nhất là bả tưởng con thương bả. Còn lâu mới có chuyện đó!" Đấy là tiếng con bé nói chuyện điện thoại với mẹ.
Tôi không dám nghe tiếp, tôi đi về phòng mình, đóng chặt cửa, nằm trên giường mà nước mắt rơi lã chã. Con bé không hề bé bỏng ngây thơ như tôi vẫn tưởng. Có lẽ nào tôi đã sai khi hết lòng thương yêu con chồng?