Vật vã với cuộc tình không trọn vẹn, phải 2 năm sau, nhờ mai mối nên tôi mới đến với chồng tôi bây giờ. Thời gian tìm hiểu của chúng tôi không dài, đám cưới đã diễn ra. Người ngoài nhận xét vợ chồng tôi giống như một đôi đũa lệch. Tôi cao ráo, trắng trẻo còn chồng tôi thì thấp bé và nước da thì rất đen. Chồng tôi là dân công trình làm xa nhà cả trăm cây số, cứ khoảng 7 tới 10 ngày mới về nhà một lần. Công bằng mà nói anh ấy cũng là người hiền lành, thương vợ thương con, chịu khó làm ăn, tiết kiệm tích lũy cho gia đình.
Chồng ghen tuông vô cớ khiến cuộc sống gia đình trở nên ngột ngạt. Ảnh minh họa.
Tuy nhiên, điểm yếu của anh ấy là một người cực kỳ kém trong giao tiếp với bên ngoài. Còn trong gia đình, chồng tôi cũng không phải là người trụ cột, quyết đoán. Mọi công việc anh ấy không hề nhỏ to ý kiến, xây nhà anh ấy cũng không hề tham gia mà chỉ về cho có lệ. Tất cả phó mặc cho vợ, không biết trong nhà có những gì, cần phải làm gì.
Giá mà anh ấy cứ vô tâm như vậy thì có lẽ tôi cũng đành chịu đựng, thế nhưng, anh ấy có một cái tính cực kỳ xấu là thường xuyên ghen tuông và suy diễn. Tôi đi công tác với cơ quan hay đi chơi với bạn bè, anh thường gọi mấy chục cuộc điện thoại hỏi cặn kẽ là tôi ở đâu, làm gì, với ai. Thậm chí, anh còn vào tin nhắn điện thoại và Facebook của tôi để đọc trộm, sau đó có điều gì không vừa tai vừa mắt là đay nghiến, dằn vặt tôi.
Tôi ở nhà một mình, hàng ngày có biết bao nhiêu là việc. Đi làm về là dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc, dạy dỗ hai đứa con khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Thế nhưng cứ vài ngày anh lại suy diễn, móc máy là tôi đi chơi với bạn bè vui vẻ hơn chồng.
Tôi đi họp lớp chụp ảnh với bạn bè để trong nhóm kín, anh cũng tìm cách vào lấy ảnh ra rồi bảo tôi tại sao chụp ảnh phải ngồi gần thằng này thằng nọ, tại sao lại cười cợt với nhau như thế. Sau đó thì anh tìm hiểu, cậu bạn ngồi gần tôi là ai, làm gì, ở đâu, để đến một lúc nào đó lại lôi nhân thân của cậu ấy ra để nói kháy tôi.
Công ty tôi làm việc hay tổ chức liên hoan, anh cũng kiếm cớ này nọ bảo tôi không đi hoặc nói theo kiểu, no đói gì mà phải đi kiếm bữa ăn hay vui vẻ gì mà phải ngồi với nhau. Cứ như vậy khiến tôi rất ức, chính vì thế, mỗi lần anh về, chúng tôi không có những câu chuyện tâm sự chia sẻ riêng của vợ chồng. Mọi trao đổi chỉ xoay quanh hai đứa con bởi quả thật tôi không còn biết nói gì với anh nữa. Có góp ý để anh sửa đổi thì chồng tôi cũng chẳng nói gì.
Lúc nào tôi cũng có cảm giác bị chồng để ý từng câu nói của mình, ghen tuông vô cớ. Không có sự san sẻ, cảm thông, cuộc sống của chúng tôi chỉ là sống chung dưới một mái nhà và góp gạo thổi cơm chung. Tôi gần như đã mất hết tình cảm với anh ấy. Tôi phải làm gì đây?