Tôi là cô gái xinh xắn, theo nhiều người đánh giá rất "duyên", không những vậy mà còn học giỏi, công ăn việc làm ổn định, thu nhập cũng thuộc hàng khá. Nhưng, chẳng hiểu vì sao năm nay tôi gần bước vào hàng "băm", mà vẫn chưa tìm được một bờ vai nương tựa. Người đời hay gọi là "gái ế" đấy!
Hồi thời cấp ba tôi có rất nhiều anh chết mê chết mệt, mà mẹ tôi quản lý kỹ quá nên tôi chẳng dám hó hé chuyện yêu đương. Tôi nhớ hồi năm cuối 12 vài đứa bạn thân trong nhóm có người yêu, tôi thấy hay hay nên bắt chước "bật đèn xanh" với một bạn nam cùng khối, là một trong những cái "đuôi" bám tôi lâu nhất.
Minh họa từ internet
Mẹ biết chuyện làm ầm lên, dập ngay khi tình yêu chúng chưa kịp chớm nở. Mẹ cứ rỉ vào tai "Con phải lo học hành chăm chỉ, thi đậu vào đại học mới có tương lai. Phụ nữ đẹp cỡ nào, lấy chồng đại gia đi nữa nhưng cũng phải có kiến thức, phải tự chủ về tài chính mới hạnh phúc nha con". Tôi nghe theo mẹ, chỉ vùi đầu học tập trung cho kỳ thi. Kết quả năm đó tôi đậu vào một trường đại học ở thành phố với số điểm khá cao.
Suốt 4 năm đại học, tôi từ chối biết bao mối ngon lành, cũng bởi nghe mẹ "Con gái khôn ba năm dại một giờ, sống xa nhà yêu đương nhăng nhít dễ đánh mất mình, lỡ có gì ba mẹ không dám nhìn mặt ai" .
Rồi đến năm cuối đại học qua nhỏ bạn thân mai mối, tôi bí mật có người yêu. Anh hơn tôi 5 tuổi, dạy ở một trung tâm ngoại ngữ. Anh yêu thương chiều chuộng và luôn thấu hiểu tôi. Bên anh tôi có cảm giác ấm áp, được chở che rất nhiều. Quê anh ở miền Đông, gia đình nghèo đông anh em chỉ mỗi mình anh được lên thành phố học đại học. Vì thế anh tự lấp rất sớm, từ thời sinh viên anh làm đủ thứ nghề: dạy kèm, giữ xe, giao hàng… để trang trải tiền học, chi phí sinh hoạt.
Nhiều người biết chuyện khen tôi biết chọn vì những người như anh dù trong hoàn cảnh nào cũng vượt qua và sống tốt. Tôi cũng nghĩ thế nên rất hài lòng với sự lựa chọn của mình. Anh yêu tôi rất thật lòng, chúng tôi dự định là sau khi tôi ra trường, sẽ ra mắt ba mẹ xin tiến đến hôn nhân. Ngày tôi tốt nghiệp ba tôi ở quê lên dự, nhân tiện tôi giới thiệu anh với ba. Ông ấy tỏ ra rất hài lòng, bởi sự chững chạc và chu đáo của anh. Tôi biết qua ba thế nào chuyện tôi có người yêu cũng đến tai mẹ.
Y như rằng, mẹ biết chuyện điều tra tôi đủ điều về anh. Mẹ tỏ ra thất vọng, phản đối kịch liệt và nói nếu lấy anh thì tôi sẽ khổ vì vừa lo cho cuộc riêng, vừa gánh vác gia đình nhà chồng. Mẹ khuyên tôi nên chia tay vì còn trẻ thiếu gì điều kiện, từ từ mà tìm chỗ tốt hơn, có gì đâu mà vội vã.
Có lẽ tình yêu trong tôi dành cho anh chưa đủ lớn, để vượt qua rào cản của mẹ. Tôi viện lý do bận rộn việc này việc kia để ít hẹn hò với anh hơn, dần dần dường như anh cũng hiểu, rồi anh đăng ký đi xuất khẩu lao động, thời gian đầu còn liên lạc dần dần chấm dứt luôn.
Sau khi chia tay với anh tôi như chới với, không người nương tựa, cũng may tôi tìm được một chỗ làm tương đối tốt nên cứ dồn thời gian vào công việc, để không nghĩ về anh. Ít lâu sau tôi cũng gặp gỡ vài đối tượng. Có người mẹ rất hài lòng về hình thức, gia cảnh cũng như vai vế trong xã hội, nhưng giữa chúng tôi không tìm được tiếng nói chung, nên cũng chẳng đi đến đâu.
Và, giờ đây trái tim tôi chẳng hề rung động trước ai. Bởi lẽ, người đồng trang lứa một số đã có gia đình, số còn lại tôi thấy họ chưa đủ khôn hơn tôi, nên tôi không quan tâm; còn người lớn tuổi hơn chững chạc, thành đạt thu hút tôi thì họ đã lập gia đình, chẳng lẽ tôi lại làm kẻ thứ ba?
Tôi biết cha mẹ nào cũng thương con, cũng mong con cái mình có được cuộc sống hạnh phúc. Mẹ tôi cũng vậy, khắt khe với chuyện tình cảm của tôi chẳng qua là thế. Không ngờ thời gian qua nhanh thật, tuổi thanh xuân của tôi bỗng chốc trôi qua cái vèo. Giờ đây tôi sắp lại ngấp nghé bước vào hàng "băm", vẫn đi sớm về khuya một mình, mẹ lại sốt ruột cứ giục tìm người yêu lấy chồng với người ta.
Mẹ trách tôi nào là khó tính, đi làm tiếp xúc biết bao nhiêu người mà không chịu không chịu mở lòng cùng ai, để có người yêu dẫn về mẹ gã cho yên bề gia thất. Hễ mẹ nghe trong họ hàng, bạn bè mẹ ai sắp gả cưới con là mẹ lại than thở "Chuyện nhà người ta mà mẹ vui như vậy, mẹ tưởng tượng gả được con mẹ vui biết nhường nào". Mẹ cứ thúc hối mãi, đến nỗi tôi sợ chẳng dám về nhà, nhằm tránh chạm mặt mẹ.
Mẹ ơi! con nghĩ chuyện vợ chồng một phần là do duyên số, khi nào duyên đến sẽ gặp, đừng sốt ruột mẹ nhé. Con ế thì đã sao? Con vẫn sống vui vẻ hạnh phúc, tự chủ về tài chính, thích đi du lịch thì xách vali lên đường, cuối tuần không vướng bận chuyện chồng con về quê đi chợ nấu ăn thủ thỉ với mẹ, lẽ nào mẹ không vui sao mẹ?.
Mẹ đừng áp lực với con quá, để rồi muốn thoát ế có thể con bộp chộp chọn đại một ai đó mà chưa tìm hiểu kỹ, cho mẹ vui vẻ phút chốc trong ngày cưới, rồi sau đó là chuỗi ngày đau khổ vì chúng con "cơm không lành, canh không ngọt", thậm chí ly hôn ôm con nhỏ về với mẹ, chắc lúc đó còn buồn hơn bây giờ nữa đấy.
Ế mà vẫn hạnh phúc vui vẻ, còn tốt hơn lấy chồng mà rơi vào tình thế ấy mẹ nhỉ?