Mọi chuyện bắt đầu sau khi chị quyết định nghỉ việc hẳn, ở nhà chăm con. Đứa con đầu lòng sau 5 năm trông ngóng, nội ngoại cưng chiều nâng niu hết mực. Mẹ chồng chị bảo: Thằng Thanh (chồng chị) đủ sức lo cho cả nhà này, con đừng bon chen gì nữa. Lo cục vàng của mẹ cho tốt là được. Thế rồi sau đó, chị bắt đầu những ngày một mẹ một con loay hoay bỉm sữa.
Chồng tan ca về đến nhà đã 8h tối, đó là giờ chị ru con ngủ. Sớm hôm sau anh rời nhà đi làm lúc hai mẹ con vẫn còn chưa ra khỏi giường. Sống cùng nhà nhưng thời gian tương tác với nhau tính ra chẳng bao nhiêu. Chuyện đụng chạm vợ chồng vì thế cũng ngày càng xa cách. Nhiều đêm tranh thủ con ngủ sớm, anh khều khều chị, gợi ý. Chị uể oải xua tay: hôm khác anh nhé! Hôm khác, rồi lại hôm khác nữa. Những "buổi hẹn" cứ lần lữa như thế, cả tháng vợ chồng chưa âu yếm nhau một lần.
Minh họa từ internet
Chị có suy nghĩ lo lắng không? Có chứ. Sợ chồng "thiếu thốn", tìm của lạ rồi quen. Nhưng sợ hơn là cảm giác phải chiều chồng sau một ngày vật lộn với con cái tã bỉm. Chị thiếu tự tin về sắc vóc hiện tại, những vết rạn trên đùi, vùng mỡ bụng ùn ứ, tóc tai xơ xác, những vết nám trên da.
Anh rủ ra ngoài ăn, chị lần lữa từ chối vì không biết nên mặc gì để che đi dấu vết sinh nở. Anh bảo: Hay là em đi làm lại đi, có môi trường giao tiếp sẽ thoải mái hơn. Chị nghĩ ngay ông chồng đang so sánh chị với con A, con B ở công ty, thấy chị thua kém hơn nên giục chị đi làm.
Đỉnh điểm có hôm ngồi trong bàn ăn có các đồng nghiệp của chồng, khi chồng chị và 1 cô gái đồng thời đứng dậy ra ngoài làm gì đó, lập tức trong đầu chị hiện lên suy nghĩ 2 người họ đang đi bộ ra góc tối sau nhà và... lao vào nhau. Chị cảm giác đầu muốn nổ tung...
Từ một cô gái năng động vui vẻ, chị bắt đầu cảm thấy khó chịu về tất cả mọi thứ. Người phải hứng hết những cau có bực bội này chẳng ai khác là chồng. Chồng chị cứ chịu đựng những cơn giận vô cớ như thế ngày qua ngày với một thái độ rất ngạc nhiên và khó hiểu. Chị gần như thay đổi đột ngột, từ việc đang tỏ ra vui vẻ hạnh phúc đùng cái trở nên cáu kỉnh khó chịu, chuyện bé chị cũng xé ra to để mà bực bội cằn nhằn.
Càng ngày chị càng tự cô lập mình và chán ghét thế giới, cảm thấy không thiết tha bất cứ điều gì nữa. Tự nghĩ chán đời như có lỗi với người thân với gia đình, thua người ta, không bằng người ta, trở nên vô dụng. Chị hay so sánh bản thân mình với đám bạn, hay thậm chí là với một vài cô gái vui vẻ phóng khoáng chị biết trên Facebook.
Từ so sánh, ghen tỵ, nghi ngờ tới những đêm dài thức trắng không thể ngủ nổi với những nỗi lo sợ mơ hồ, cảm thấy khao khát muốn được thoát khỏi tình trạng cuộc sống hiện tại. Mà cuộc sống hiện tại đấy là như thế nào, là cuộc sống mà mọi người xung quanh đều chép miệng bảo chị xinh đẹp, có con ngoan, có chồng chiều. Vậy cớ gì chị không hề cảm thấy vui, luôn cảm thấy có gì đó không ổn? Chị cảm thấy buồn bã, trống rỗng và bế tắc thực sự. Chị phải làm sao để thoát khỏi tình trạng này?