Gặp nhau, bạn thân đều bảo tôi: "Mày định làm người tình của hắn đến bao giờ. Hắn đâu có ý định bỏ vợ". Tôi không biết nói gì ngoài cười. Thật ra, tôi cũng đâu mong anh ấy bỏ vợ.
Tôi 26 tuổi, đã trải qua vài mối tình đủ đậm sâu để hiểu rằng "đàn ông thực ra cũng khó nói lắm. Đâu phải cứ yêu đàn ông độc thân thì họ sẽ cưới mình đâu". Tình yêu thực chất là gì? Là khi yêu mình cảm thấy thoải mái, hạnh phúc, không quan trọng lâu hay mau, trong tối hay ngoài sáng, quan trọng là bản thân cảm thấy vui vẻ.
Khi tôi gặp anh, tôi biết rõ anh ấy đã vợ con đề huề. Anh ấy cũng chẳng giấu tôi, cũng chẳng tỏ cái vẻ giả dối "anh không hạnh phúc" để kêu gọi lòng thương của tôi như cánh đàn ông ngoại tình thường làm. Anh chỉ nói thẳng: "Anh có gia đình rồi, anh cũng yêu vợ anh, nhưng có điều này anh không hiểu vì sao, vừa gặp em anh đã thích em", bấy nhiêu thôi tôi đã cho rằng anh là người đàn ông thẳng thắn và tử tế. Anh vừa yêu vợ, vừa yêu tôi thì có sao đâu, giống như một người thích hai chiếc áo, lúc mặc áo này lúc mặc áo kia vậy.
Thỉnh thoảng anh có đưa tôi đi chơi xa ngoài thành phố. Anh nói thích bên tôi ở một nơi thật sự riêng tư, nhưng tôi biết anh sợ không may chạm mặt người quen. Nhưng thường thì chúng tôi gặp nhau ở căn hộ của tôi, cùng trò chuyện, cùng ăn cơm, cùng nghe nhạc xem phim và sau đó là những phút giây thăng hoa mật ngọt.
Minh họa từ internet
Tại sao không thể làm một nàng tiểu tam hạnh phúc? Đâu phải bà vợ nào cũng hạnh phúc thực sự đâu. Tôi hài lòng với những gì tôi đang có.
Một lần, trong buổi tối sinh nhật tôi, khi cả hai đang dở bữa ăn thì anh có điện thoại. Vợ anh gọi điện nói mẹ chị ấy bị mệt chắc phải tới bệnh viện kiểm tra xem thế nào. Anh liền đáp lại rằng anh sẽ về ngay.
Hôm nay là ngày đặc biệt, là sinh nhật tôi, tôi không muốn anh rời đi sớm thế. Vả lại chỉ là mẹ vợ anh bị mệt thôi mà, sao chị ấy không chở mẹ đi khám mà phải gọi anh. Nghe tôi thắc mắc, anh trả lời: "Mẹ vợ, cũng là mẹ anh". Tôi lại hỏi:
- Với anh, cái gì là quan trọng nhất?
- Theo thứ tự: Gia đình, sức khỏe, sự nghiệp, các mối quan hệ xã hội…
- Thế em ở đâu trong cái thứ tự đó. Em nằm ở vị trí nào?
- Vị trí của em à?
Anh vừa hỏi vừa nhíu mày tỏ vẻ nghĩ ngợi rồi bế thốc tôi đặt lên giường, bảo: "Vị trí của em là ở đây, trên chiếc giường này, được chưa?".
Anh nói rồi đặt một nụ hôn lên môi tôi, sau đó nhanh chóng lấy áo khoác để về nhà chở mẹ vợ tới bệnh viện. Trong khoảng thời gian đó tôi còn không thèm ngồi dậy, không thèm lưu luyến tiễn anh như mọi khi rồi mè nheo hỏi bao giờ anh lại đến.
Cánh cửa phòng đóng nhẹ, tôi nằm trên giường, nhìn bàn ăn bao món ngon còn chưa đụng đũa, hai ly rượu đỏ còn chưa uống hết. Còn người đàn ông của tôi thì đang vội vàng trở về nhà chỉ vì mẹ vợ anh ấy không được khỏe.
Tôi luôn nghĩ anh ấy yêu tôi. Tôi cho rằng kinh nghiệm tình trường của tôi không sai khi cho rằng anh ấy mê đắm tôi thật sự. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn là thứ dễ dàng bị dẹp sang một bên nhất. Tôi là ai, tôi quan trọng đến mức nào?
"Vị trí của em là ở đây, trên chiếc giường này" - Chao ôi, một câu trả lời không thể nào cay đắng hơn. Tôi rốt cuộc cũng chỉ là thứ khiến anh ấy vui vẻ trong chốc lát. Tôi chỉ quan trọng với anh ấy khi ở trên giường. Ngoài những lúc đó ra, tôi chẳng còn ý nghĩa gì với anh ấy cả. Vậy mà tôi lại luôn cảm thấy tự hào khi anh ấy giấu vợ để đến bên tôi.
Tôi ngồi bật dậy, nhìn quanh phòng, chợt nhận ra mình cô đơn biết bao nhiêu. Cuối cùng tôi đã nhầm. Tôi cần gì? Một người đàn ông yêu chiều cung phụng tôi, những lúc muốn vui vẻ sẽ tìm đến tôi? Không phải. Tôi muốn có một người đàn ông mà dù anh ấy có đang vui vẻ ở đâu, chỉ cần khi tôi gọi một cuộc điện thoại, ngay lập tức anh ấy sẽ rời bỏ cuộc vui đó để trở về vì biết tôi đang cần anh, giống như anh đã làm với chị ấy.
Tôi lại nhớ đến cô bạn thân của tôi từng nói: "Tiểu tam" là gì cậu biết không? Là một người thứ ba nhỏ bé, không có ý nghĩa hay giá trị gì trong một mối quan hệ hết. Tôi từng cho rằng cô ấy nói xàm, nhưng xem ra là đúng, ít nhất là với tôi lúc này.
Cùng gỡ rối
- Anh ta đúng là rất thẳng thắn khi dám nói vị trí của bạn ở... trên giường. Gặp những kẻ ngoại tình khác, chắc chắn sẽ cưa cẩm bằng nhiều lời đường mật và "nói láo không chớp mắt" về cái gọi là "tình yêu" với bạn. Hạnh phúc khó đến với một "tiểu tam" như bạn khi anh ta "bắt cá hai tay" và coi bạn như món quà mà chính bạn đã "tự nguyện" tặng cho anh ta. Hãy tỉnh lại đi bạn. Mới 26 tuổi, còn nhiều chàng trai tốt, độc thân đang chờ. Đừng rơi vào phận tiểu tam để bẽ bàng, tủi thân, tủi phận như vậy.
(Oanh Nga-Hà Nội)
- Tôi từng là tiểu tam nè. Thực ra trường hợp của bạn có vẻ hiếm, đa số đàn ông ngooại tình đều có trục trặc trong hôn nhân. Có khi về cuộc sống không hòa thuận, có khi về quan hệ tình dục... Trường hợp của tôi là do anh ấy chán vợ lôi thôi, luộm thuộm, kèm đám con nheo nhóc, ồn ào. Muốn tâm sự, chia sẻ gì cũng không được. Vậy là "tiểu tam" tôi xuất hiện khiến anh như nắng hạn gặp mưa rào, không còn biết gì đến vợ con. Nhưng cũng giống anh chàng trên, cuối cùng anh vẫn chọn gia đình và cho tui một số tiền để... chia tay. Ngay lúc đó tôi cũng đã phát hiện mình có thai nhưng vì đã chán cảnh chồng chung, tôi lặng lẽ ra đi, sinh con và làm single mom cho đến nay. Không biết người khác thì sao nhưng tôi thề không trở lại kiếp tiểu tam, quyết tự lập và nuôi con khôn lớn. Đó cũng là hạnh phúc mà.
(Yến Nhi-Bình Dương)