Tình yêu vốn là thứ tình cảm khiến cho trái tim mỗi người trở nên yếu mềm, thổn thức khác thường, thậm chí đôi khi kèm theo đó cả những sự bất ngờ vì những điều khó lý giải.
Nó có thể đến bất chợt, khi hai người không ngờ tới nhất, để đến khi vỡ lẽ đó là tình cảm gì thì cũng là lúc nói nên lời chia ly. Và tình mình cũng thế.
Để rồi hôm nay, khi em bước qua con đường quen ngắm nhìn sắc tím bằng lăng, chợt nhớ về vùng trời thương nhớ, đã từng khiến em thổn thức, vui có, buồn có, thất vọng có và cả sự mạnh mẽ vượt qua cũng có.
Cám ơn người yêu cũ... (Ảnh minh họa)
Đó là ngày anh đến, người thầy của cuộc đời em và có lẽ cũng là tri kỷ. Khoảnh khắc đối diện nhau ở cửa ngõ tình yêu cũng mơ hồ như ảo ảnh đa chiều. Em là cô gái mới lớn, bước vào đời với những giấc mộng đẹp về tương lai. Anh là người không hẹn mà chạm mặt, đánh thức cánh cửa tình yêu trong em và cũng là người đóng cánh cửa ấy, vì em.
Ngồi trong quán cà phê quen thuộc, nghe lời bài hát xưa vang lên, "đối với anh em vẫn là cô bé, những nghĩ suy trong đầu còn non nớt. Chẳng lo ngày nay, ngày sau đến, còn mơ tình yêu như những giấc mơ nhiệm màu...". Chợt nhớ đến thứ tình cảm vụn vỡ khi xưa, cũng vì những lý do tưởng như có thể dung hòa này để tiến xa hơn, cuối cùng lại phải khép lại vì lúc ấy...em chưa kịp lớn, còn anh đã quá tuổi để đợi hôn nhân.
"Chúng mình dừng lại em nhé! Anh phải lấy vợ, em còn nhiều điều đẹp đẽ đang đợi phía trước". Câu nói khiến trái tim đầy kiêu hãnh của em đau nhói nhưng phải nuốt lệ đắng để che áng mây buồn giăng kín đôi mi. Em khi xưa cũng mạnh mẽ theo cách của em bây giờ, cũng luôn không để cảm xúc bộc lộ ra bên ngoài vì sợ ai đó thấy mình yếu đuối. Không khóc, không tỏ ra buồn bã khi ấy không phải vì em không yêu anh, tình cảm trong em chưa đủ lớn. Không khóc vì em cảm thấy mình bị tổn thương vì sự thiếu tin tưởng vào tình yêu chúng mình của anh.
Ba năm kể từ ngày ấy cũng là ba năm chúng ta đoạn tuyệt mọi thông tin. Đến giờ, mọi thứ trong em vẫn ổn và em vui vì điều đó, dù đôi lúc bước qua những khoảng trời yêu cũ, thấy lòng chợt nhớ đến anh.
Nắng tháng 5 mỏng nhẹ, không gắt như nắng tháng 6. Nắng làm lòng ta ấm trong những ngày đầu sau "bão chia ly". Ừ thì mình đã chia tay! Anh sẽ là giấc mộng đẹp thủa yêu đầu, để em biết rằng, mình cũng từng có lúc rung động thẳm sâu như thế. Để giờ yêu ai em cũng biết sống thực tế hơn, kiên nhẫn hơn, nhưng em sẽ không bớt đi mộng mơ về bến bờ hạnh phúc. Em vẫn tin, nếu yêu chân thành sẽ nhận được cả trái tim, cũng như cái kết xứng đáng nhất!
Cám ơn vì đã từng đến..., người yêu cũ!