Chồng tôi và tôi đã ở bên nhau từ những năm 20 tuổi của những thập kỷ trước. Sau đó, chúng tôi rất hạnh phúc khi lần lượt đón thêm 2 thành viên mới ra đời, khi con của chúng tôi lên bảy và 11 tuổi, tôi phát hiện ra chồng mình đã có quan hệ với một đồng nghiệp trong nhiều năm.
Ảnh minh họa
Trong cơn thịnh nộ, tôi đã nói chuyện với anh ấy việc anh nên chọn lựa một là gia đình, hai là chia tay nhau để anh ấy ra đi cùng nhân tình của anh ta. Sự việc cứ dùng dằng và kéo dài đến khoảng hai tháng sau đó, chồng tôi đã có một buổi nói chuyện thẳng thắn với tôi về việc đã chia tay cô bạn đồng nghiệp và anh cũng muốn chuyển công tác đi nơi khác để chứng tỏ thiện chí của anh giành cho tôi.
Lúc đó, nhiều người khuyên tôi đừng nên tha thứ và cho anh ta cơ hội, nhưng tôi nghĩ đánh kẻ chạy đi, chứ ai nỡ đánh người chạy lại. Với lại tôi cũng cần chồng và cha cho bọn trẻ, nhưng tôi cũng nói rõ cho anh biết, nếu anh còn léng phéng, để tôi biết được việc anh ngoại tình, tôi sẽ không tha thứ cho anh và tôi sẽ giành phần nuôi con…
Hơn ai hết, tôi biết rất rõ, anh là người bố rất tuyệt vời, anh thà bỏ vợ chứ không bao giờ bỏ đi núm ruột của mình.
Sau đó, tôi cảm nhận cuộc sống vợ chồng không còn mặn nồng như trước dù tôi đã cố gắng vun vén. Nói thật lòng, mặc dù tôi luôn miệng nói đã bỏ qua lỗi lầm của anh ấy, nhưng sâu thẳm trong lòng tôi rất hận anh, người chồng phụ bạc… Còn với anh, tôi có cảm giác từ khi chia tay cô bạn gái, anh trở nên trầm tính hơn, ít khi nào thấy nụ cười của anh trên khuôn mặt, trừ lúc anh vui đùa cùng con.
Thời gian chúng tôi càng lớn tuổi, thì nhu cầu về chăn gối không còn nhiều, có thể vì vậy mà khoảng cách dần xa, không còn gần gũi, hiểu về tâm trạng của nhau.
Thời điểm khi con gái út nhà tôi tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi làm cũng là lúc anh ấy tuyên bố không muốn sống cùng tôi nữa, mọi thứ liên quan đến tài sản giữa tôi và anh ấy sẽ tự thỏa thuận, nếu tôi không đồng ý, có thể nhờ đến tòa án can thiệp. Tôi như chết điếng khi biết ý định của anh, sau đó hai tuần, anh tự động rời khỏi nhà, nghe đâu anh ở một căn nhà nhỏ ở ngoại ô cùng với nhân tình, cô bạn đồng nghiệp cũ của anh.
Sau khi anh rời đi, người nhà tôi cho biết, trước đây anh từng nói chia tay và chuyển công việc nơi khác chỉ là cái cớ và để dễ dàng qua mắt tôi mà thôi, chứ họ vẫn lén lút gặp nhau… Tôi nghe mà tan nát cõi lòng, một đời hy sinh vì chồng, vì con cuối cùng tôi lại bị người đàn ông tay gối má kề phụ bạc.
Hiện tại, tinh thần tôi suy sụp, như mất phương hướng hoàn toàn, các con đã trưởng thành, tôi có cảm nhận chúng như không đồng cảm cùng tôi. Chúng cứ đi đi, về về một cách lặng lẽ, không tán thành cũng không có ý kiến về việc ba mẹ chia tay nhau.
Tôi rất giận giận dữ và tuyệt vọng, con út sẽ đi làm ở thành phố và không có ý định trở về quê để sinh sống, tôi sẽ ở một mình trong một căn nhà trống rỗng, không chồng, không con cái… Ở cái tuổi gần 60 của tôi, hôn nhân bất hạnh không có gì đáng để tôi trông đợi.