Gần tới kỳ nghỉ lễ, anh đi công tác về sớm hơn dự định. Chị và các con mừng rỡ đón anh. Mấy mẹ con bảo nhau: "Thế là dịp nghỉ lễ này cả nhà mình được ở bên nhau". Vậy mà, hôm sau anh bảo chị: "Dịp nghỉ mùng 2 tháng 9 này, hội bạn cấp 2 của anh tổ chức họp lớp em ạ. Anh đã đồng ý đi rồi". Chị thở dài cười nhẹ.
Chỉ thoáng buồn, nhưng chị cũng không ngạc nhiên vì anh thường xuyên như vậy. Ngày mới cưới, con còn nhỏ, chị mong ngày lễ cả hai vợ chồng được nghỉ, anh sẽ đưa hai mẹ con về thăm ông bà ngoại. Nhưng không, anh còn bận đi họp lớp, đi chơi với các bạn nhóm học cùng đại học, nhóm cấp 3, nhóm cấp 2... Mà lạ một điều, bạn bè của anh cứ nhằm vào dịp nghỉ lễ để tổ chức họp lớp. Có lần chị bảo: "Hình như các bạn của anh không có gia đình thì phải. Ngày lễ, ngày Tết là để gia đình đoàn viên, nhưng năm nào bạn anh cũng nghĩ ra lý do để gặp nhau dịp này". Anh gắt lên: "Thì chỉ dịp này mọi người mới cùng được nghỉ chứ sao". Thế là hai vợ chồng giận nhau, anh lấy cớ đi họp lớp luôn một mạch vài ngày mới về.
Ảnh tư liệu
Sau này, chắc do nhiều gia đình "phản ứng" nên một số nhóm bạn của anh cũng đã điều chỉnh lịch họp lớp sao cho hợp lý hơn. Duy chỉ còn một nhóm toàn các bạn gia đình tan vỡ, "chồng chê vợ bỏ" là chăm chỉ hội họp, thậm chí mỗi năm vài bận. Và... họ tuyệt nhiên không hoan nghênh việc đưa theo vợ, chồng đi họp lớp.
Bạn bè thường hỏi về "bí quyết" ra khỏi nhà đi chơi thoải mái của anh. Không ngại ngần, anh đắc thắng chia sẻ "tuyệt chiêu" với các bạn trong những dịp trà dư tửu hậu: "Muốn đi chơi với bạn bè, chỉ cần về kiếm cớ gây sự với vợ, sau đó đi thoải mái. Khi nào về xin lỗi sau cũng được. Đàn bà mà, nói ngọt xíu là lại hết giận ngay". Trong một lần anh giở chiêu trò "hậm hực" trước kỳ nghỉ lễ, chị lạnh lùng nói luôn với anh: "Thôi, anh đừng mất công gây sự làm gì cho nó mệt ra. Anh thích đi đàn đúm chơi bời với các bạn thì cứ việc. Hết lễ anh về. Mẹ con em tự sắp xếp chương trình cho kỳ nghỉ của mình".
Thời gian trôi, mẹ con chị đã quen với việc anh thường xuyên đi chơi, đi họp lớp với bạn bè vào kỳ nghỉ lễ. Ngày con còn nhỏ, mấy mẹ con đưa nhau về ông bà ngoại chơi mấy ngày. Khi con lớn, chị có những chương trình riêng cho mình. Lâu dần, chị cũng đánh mất cảm giác mong chờ anh trở về nhà vào kỳ nghỉ.
Bạn bè chị cũng cảm thấy ngạc nhiên khi mẹ con chị vẫn vui vẻ bên nhau kỳ nghỉ lễ. Chị không tỏ ra khó chịu, giận hờn khi anh bỏ đi chơi biền biệt như vậy. Một cô bạn bức xúc: "Họp lớp, tốt thôi. Đi chơi với bạn, không phải là xấu. Nhưng phải biết ngày lễ là dành cho gia đình chứ". Chị cười nhẹ mà rằng: "Nếu một người đàn ông của gia đình, mình không cần phải níu giữ, họ vẫn ở nhà với vợ con. Người đàn ông thích hướng ngoại vui vẻ, nếu ta ép họ phải ở nhà vào ngày lễ, anh ta sẽ sưng xỉa giận dỗi thì có nghĩa kỳ nghỉ của chính mình bị phá hỏng".
Tối nay, đường phố lấp lánh hoa đèn kỳ nghỉ lễ, mọi người tay trong tay nhộn nhịp. Các con đã lớn, rủ nhau đi xem phim. Chị uống trà một mình, buồn khẽ vương qua mi và tự nhủ lòng: "Ừ thôi, hết kỳ nghỉ lễ anh ấy sẽ về!".