Đám cưới vừa xong Loan mệt đứt hơi, định bụng vào phòng thay chiếc áo cưới ra cho dễ thở hơn, nhưng vừa bước vào phòng chưa kịp làm gì thì đã thấy cả mẹ chồng và chồng gọi giật lại. Huy, chồng Loan, bảo: "Em ra dọn dẹp, rửa bát cùng các cô các bác mau không mọi người ý kiến". Loan ngơ ngác: "Thì em cũng phải thay đồ ra đã, chứ quét váy đi rửa bát chắc". Huy đành tặc lưỡi: "Thì nhanh lên". Rồi Huy đứng luôn đó chờ cô thay đồ xong để đi ra và khóa luôn cửa phòng lại, như kiểu sợ cô dâu mới sẽ lại lẻn lên trốn vào đó không bằng vậy.
Loan có chút ấm ức nhưng mà thôi, chả lẽ chưa gì đã cãi nhau. Cô xuống dọn dẹp một hồi thì không thấy bóng dáng ai nữa, còn lại cô chỏng chơ với hàng đống bát đũa bẩn tự xoay xỏa. Mẹ chồng bảo: "Tục lệ ở đây như thế". Thì thôi cũng xắn tay vào làm việc. Người Loan mệt nhoài vì đống bát quá lớn, cộng thêm sau đám cưới nữa cũng quá mệt. 11h đêm mới xong cô lê bước lên phòng thì thấy cửa phòng vẫn khóa, chồng không thấy đâu. Cô đành đi xuống tìm mẹ chồng và hỏi chồng đâu thì mẹ chồng bảo: "Nó đang đi nhậu với đám bạn, khóa nó gửi để ở trên nóc tủ, con lấy đi".
Ảnh minh họa
Quá mệt mỏi và chán chường Loan lên được phòng là khóc tức tưởi vừa tắm vừa khóc. Hiện thực hôn nhân đập vào mặt cô quá sớm như thế này ư? Quá mệt nhưng Loan không thể nào ngủ được, đêm tân hôn của cô thê thảm thế này sao? Loan bấm bụng nhấc máy gọi chồng thì điện thoại tắt máy.
Gần 2 giờ đêm cô mới nghe có tiếng ồn ào hóa ra bạn đang dìu chồng say trở về. Có tiếng chồng cô lè nhè: "Nếu nay mà không có con vợ thì tao đi luôn với em H rồi". Bạn đưa vào cho Loan một người đàn ông say đến mức không thể đứng vững. Loan cảm thấy buồn nôn với mùi rượu, mùi một người đàn ông bê bết và một anh chồng không mê nổi. Lúc yêu Huy lừa cô hay sao mà giờ lật mặt sớm thế này. Huy vẫn tiếp tục lè nhè: "Không có cô tôi đã tới bến ở kia rồi. Biết thế không lấy vợ sớm thế này cho xong". Thế rồi Huy đổ vật xuống giường để Loan ôm mặt khóc tu tu.
Bỗng chốc tất cả tình yêu của Loan dành cho Huy bay sạch. Thứ còn lại chỉ là một cảm giác ghê tởm, như một cú đầu tư bị lừa sạch sành sanh vậy. Một lúc sau mẹ chồng Loan đi lên, bà không nói không rằng mở xoạch cánh cửa và khi nhìn thấy cảnh tượng con trai nằm vật trên giường, con dâu ngồi bệt dưới đất mà khóc thì không một lời an ủi thì chớ mà lại nổi trận lôi đình: "Cô nhìn xem, cô làm vợ kiểu gì bỏ mặc chồng say ở đó để ngồi mà khóc. Không biết thay quần áo, pha cho nó cốc nước chanh hay đấm bóp cho nó chắc. Con tôi mà có sao thì cô liệu". Loan lại ngỡ ngàng thêm lần nữa, có phải cô càng nín nhịn họ càng làm già không.
Mới chỉ có 1 nửa ngày trôi qua mà sao cô thấy như ở địa ngục 10 năm thế này. Như thế thì cô còn cần gì cái cuộc sống mới bắt đầu như vậy nữa. Loan gạt nước mắt đứng lên và quả quyết: "Mẹ ạ, con thật không xứng làm dâu nhà này. Rửa hàng chục mâm bát chưa là gì. Phòng mình bị khóa cửa con cũng không sao. Chồng con bảo tại con mà anh ta không được thoải mái bên ngoài con cũng vẫn chịu được. Nhưng mà, vì như thế mẹ vẫn chưa hài lòng thì con xin từ chức làm con dâu của mẹ. Con cũng thôi luôn làm vợ con trai mẹ".
Va li quần áo cô xách sang vẫn còn nguyên, cô kéo va li đi ra khỏi nhà nhẹ như lông hồng để lại sau lưng một bà mẹ chồng vẫn the thé quát: "Cô cứ bước đi rồi thì không có cửa quay lại đây nữa đâu đấy" và anh chồng vẫn đang ngáy vang nhà.