Tôi sắp kết hôn, đó là mối tình 10 năm, chúng tôi yêu nhau từ thời phổ thông. Anh là lớp trưởng, một cán bộ lớp gương mẫu, học giỏi và dĩ nhiên là hot boy của khối. Tôi là cô nàng cá tính, mải chơi nên kết quả học tập lúc nào cũng lẹt đẹt, vì thế cô chủ nhiệm giao anh kèm cặp để giúp tôi tiến bộ.
Nhờ gia sư đặc biệt, tôi mau chóng cải thiện cả về hạnh kiểm lẫn kết quả học tập. Khi tôi nhận kết quả trúng tuyển đại học Ngoại Ngữ, còn anh trúng tuyển đại học Ngoại thương, ngày ăn mừng chiến thắng của hai đứa cũng là ngày anh tỏ tình. Và câu chuyện tình yêu của chúng tôi cũng êm đềm từ đó đến nay.
Dù biết những gì đang diễn ra hoàn toàn sai trái, nhưng tôi chẳng thể nào ngăn con tim mình thôi thổn thức - Ảnh minh họa
Chuyện là tôi được công ty cử dẫn đoàn tour từ Thành phố Hồ Chí Minh đi thăm Tam Đảo, tôi là hướng dẫn viên du lịch nên cũng thường xuyên phải đi công tác. Công việc của tôi phải gặp không ít các khách hàng đủ mọi tầng lớp, độ tuổi, …và dĩ nhiên tôi luôn tự tin về độ rắn của mình để không bị sa bẫy tình các vị khách đoàn bao giờ. Thế nhưng, lần này có vẻ tôi đã sai. Trong đoàn có một vị khách nam khiến tôi khá ấn tượng.
Đôi mắt sâu với ánh nhìn như trầm tư, bộ ria mép và nụ cười tỏa nắng. Với ngoại hình như vậy, hẳn nhiên sẽ khiến bao cô gái rung động, nhưng tôi cũng chỉ xem đó là điểm bắt mắt chứ không bị lôi cuốn thực sự.
Cho đến khi tôi bị thu hút bởi tiếng đàn và giọng hát ngân nga của anh trong đêm giao lưu đốt lửa trại, tiếng đàn và lời ca đầy tâm sự, như chứa chất đầy buồn vui của cuộc đời. Khi cả đoàn đang lắng nghe tự sự âm nhạc ấy thì trời đổ mưa, mọi người mau chóng trở về phòng nghỉ. Do mắt cận và khi đó trời khá tối, tôi đã vấp, cứ tưởng sẽ ngã nhoài ra đất, nhưng lại thấy mình nằm gọn gàng trong vòng tay anh.
Thì ra, anh đã để ý đến tôi từ lâu và âm thầm đi sau tôi, thấy tôi bị vấp anh vội lao ra đỡ, tránh cho tôi cú ngã đau điếng đó. Chúng tôi cùng nhau về tận phòng nghỉ, tôi chỉ biết thỏ thẻ nói lời cám ơn anh, và chia tay anh với ánh mắt đầy sự biết ơn, còn anh thì gửi tôi cả bầu trời thương nhớ nơi đáy mắt.
Dù biết những gì đang diễn ra hoàn toàn sai trái, nhưng tôi chẳng thể nào ngăn con tim mình thôi loạn nhịp. Nhất là khi bị ánh mắt đắm say ấy hút hồn, khiến tôi thao thức cả đêm.
Tôi bị đánh thức bởi tin nhắn sớm của anh, rủ tôi đi dạo ngắm bình minh Tam Đảo, và dĩ nhiên tôi khó chối từ vì lòng mình cũng đang giục giã. Chúng tôi đi bên nhau trong màn sương mờ, chia sẻ với nhau những vần thơ tình lãng mạn của Nguyễn Bính, kể cho nhau nghe về câu chuyện đời mình và một lần nữa tôi nghe giọng hát ngọt ngào của anh ca bài "Hoa tím ngày xưa".
Lời kết của bài hát như đẩy hai tâm hồn chạm khẽ vào nhau, chúng tôi bất giác trao nhau môi hôn nồng nàn, tự nhiên như thủa ban sơ. Tin nhắn báo thức nhắc tôi đưa đoàn đi ăn sáng mới kéo cả hai trở về thực tại. Tôi bối rối, thẹn thùng, anh cười dịu dàng và nắm tay tôi trở lại đoàn.
Kết thúc chuyến đi là lời hẹn sẽ trở lại, bên nhau như những người tri kỷ. Tôi biết ngày đó khá xa vời và thâm tâm tự nhủ, tất cả "Chỉ là say nắng thôi!".