Tôi gặp chị Mai Hương trong một buổi chiều đầy nắng. Không chọn quán cà phê sang, chị bảo mỗi lúc lòng có gì vui buồn hoặc chộn rộn chị lại xách xe dạo quanh hồ Con Rùa, chạy xe chầm chậm dọc đường Phạm Ngọc Thạch tới góc Diamond Plaza thì dừng xe, đứng nép mình một chỗ để ngắm nhìn nhà thờ Đức Bà như trăm ngàn lần khác.
Chị giữ thói quen đó hàng chục năm rồi. Chị lặng lẽ ngắm nhìn nhà thờ với tâm thế vừa thành kính vừa tận hưởng một vẻ đẹp vượt thời gian.
Chị chia sẻ: "Em biết sao tôi lại chộn rộn không, vì tôi nghĩ mình không đẹp như lời em từng đánh giá. Tôi cũng không biết lòng mình có thực sự dám mở ra những ngóc ngách sâu kín nhất của cuộc đời, những điều mà tôi đã chôn chặt cách đây hơn 20 năm về trước".
Chị Mai Hương không để tuổi tác chạm vào tâm hồn
Chị Đặng Mai Hương sinh ra và lớn lên, lập gia đình ở Hải Phòng. Mối tình đầu cũng chính là cuộc hôn nhân duy nhất của đời chị cho đến bây giờ. Thế nhưng, 10 năm cưới nhau là 10 năm đẫm nước mắt.
Ngày chị ôm con rời đi, những hàng cây ven đường rực lên nhức nhối. Chị biết mình sẽ nhớ quê hương, nhớ thành phố hoa phượng đỏ, nhưng chị cần phải đi xa, đi để rũ bỏ những điều mốc meo, xám lạnh trong lòng.
Người đàn bà toàn diện
Sau 22 năm chọn TP HCM làm nơi sinh sống, chị Mai Hương của hiện tại rất nhẹ nhàng, điềm đạm. và duyên dáng. Vẻ duyên dáng có được nhờ sự tự tin. Chị tâm sự: "Tuổi đời chỉ thể hiện qua những mái tóc bạc, nhưng tôi không để nó chạm vào tâm hồn mình".
Bây giờ, ngoài những công việc kinh doanh chính, chị có một cửa tiệm đồ cũ để thỏa mãn đam mê. Chị tìm đến đồ secondhand như một duyên lành, và sự chữa lành. Chị quan niệm một chiếc áo cũ cũng như một người đàn bà cũ. Từng qua một lần đò, từng trầy trụa vì đã được sử dụng quá tải, từng bị ngược đãi, thế nhưng chỉ cần chất vải tốt, được nâng niu, yêu quý trở lại, thì nó cũng bừng sáng những nét duyên ngầm.
Chị thật khiêm nhường khi dùng từ "duyên ngầm". Bởi nhìn vào chị bây giờ, xem những bộ ảnh, say đắm cùng chị trong những chuyến du lịch, sẽ hiểu, chị là bông hoa nở muộn, nhưng rất ngát hương.
Chị chia sẻ: "Tôi sống theo phương châm "Chúng ta không vì già mà ngừng vui chơi. Chúng ta già vì ngừng vui chơi". Tôi là một bà thím độc thân U60, nhưng trong cuộc sống hằng ngày tôi thường quên tuổi thật của mình để yêu chiều bản thân, để thực hiện những ước mơ mà hồi trẻ mình ao ước, để tận hưởng cuộc sống với tinh thần tích cực nhất. Tôi yêu cửa hàng đồ si của mình. Nhờ đó mà tôi trở thành người đàn bà toàn diện: sáng diện, trưa diện, tối diện".
Ngoài những bộ đồ đơn giản, chất liệu linen thân thiện với môi trường, chị Mai Hương không ngại thử thách mình cùng những stylist cá tính, có gam màu nổi bật. Chị cũng thích thử nghiệm những kiểu tóc nào độc đáo nhất, thậm chí sẵn sàng diện bikini vào tuổi 57.
Chị nói: "Dù phụ nữ có béo hay gầy, trẻ hay già thì mặc bikini đều đẹp, tất cả đều mang lại những vẻ sexy riêng, miễn sao mình hiểu cơ thể để lựa chọn bikini cho phù hợp. Cứ cho phép mình trải nghiệm sự đa dạng phong phú của thời trang để tự khám phá bản thân, để thấy mình luôn mới mẻ, không nhàm chán. Trải nghiệm về bikini hay thời trang nói chung với tôi đó là một trong những cách tôi yêu bản thân mình chi tiết nhất, thực tế nhất chứ không chung chung như cụm từ "Hãy yêu bản thân mình".
Chị Hương nói chị sống không thể thiếu bạn bè
Với chị, bạn bè là tri kỷ, thời trang là niềm vui. Khi chưa có dịch COVID-19, chị cùng những người bạn trong hội U60 thường xuyên thiết kế những chuyến đi chơi, tour du lịch gần xa. Các chị mặc đẹp, tô son đỏ, mang đôi giày phù hợp nhất cùng xuống đường, ra phố, vào tiệm, chọn cho mình những chỗ ngồi nhiều mảng xanh rồi tự tin nổi bần bật trong quán.
"Chị thực sự biết yêu bản thân từ khi nào? Sau khi ly hôn chăng?", tôi hỏi.
Chị trả lời: "Không, sau ly hôn là thời gian chị căng mình để nuôi hai con và vá víu lại cuộc đời. Chị chỉ thực sự yêu mình khi cuộc đời cho mình thêm một cơ hội thứ hai để được sống. Bảy năm trước, chị bị ung thư. Ít ai từng chịu nhiều bi thương như chị, nhưng cũng không nhiều người được may mắn như chị để vượt qua căn bệnh, nên chị luôn tự nhủ bản thân phải biết ơn đời, và luôn yêu mình".
Học làm "thợ" của Tiệm sửa chữa hôn nhân
Tôi nói với chị: "Em rất thích một câu nói trong Tiệm sửa chữa hôn nhân của nhà văn Hoàng Anh Tú, đại ý: Từng lời nói, đoạn văn chia sẻ của mỗi thành viên không những giúp động viên, vực dậy tinh thần cho những người đang gặp tan vỡ, mà còn là một tài sản, tài nguyên của tiệm".
"Đúng em, nếu đã là tài sản thì mình có quyền cất giữ hoặc trao đi. Chị cũng là người thợ tham gia Tiệm sửa chữa hôn nhân, kể câu chuyện đời mình bằng tất cả sự chân thành, từng trải. Chị mong những cô gái trẻ, những "tấm chiếu mới" có thể từ đó mà học hỏi, soi chiếu để rút kinh nghiệm và đưa ra những lựa chọn tích cực cho cuộc đời. Làm đàn bà thì phải thương lấy nhau", chị trả lời.
Chị đã thương, chia sẻ, và khuyên như thế này:
- Giá trị bản thân không phải sinh ra đã có ngay, mà phải từng ngày học hỏi, vun đắp mới có được. Mình phải có ý thức chắt lọc những đúng sai của chính mình để tạo nên giá trị và sự kiêu hãnh bản thân. Một sự kiêu hãnh khiêm nhường nhưng luôn lấy bản thân mình làm tâm điểm.
- Tôi vượt qua ngặt nghèo cũng chẳng dễ dàng chút nào, vừa lí trí và cũng vừa là quá trình tôi luyện để bản thân trở nên mạnh mẽ, có tinh thần tích cực, lạc quan trong mọi hoàn cảnh. Cuộc sống có biết bao nỗi đau, buồn to, buồn nhỏ, mình có thể chìm đắm nhưng không thể chìm nghỉm trong đó. Mình phải ngoi lên. Vượt qua chính là một khái niệm để nói về sự tự lực chứ không phải trông chờ vào ai khác.
- Thăng trầm cuộc đời dạy tôi rất nhiều cách để tự bảo vệ mình, biết uyển chuyển để giải thoát cho mình khỏi nghịch cảnh. Các bạn phải biết bản thân muốn gì? Đừng yếu đuối thỏa hiệp với rắc rối có ảnh hưởng đến sinh mạng của bản thân hay con cái, hãy đối diện và phải có tinh thần quyết liệt với người bạn đời của mình, đòi hỏi họ phải thay đổi nếu muốn xây dựng một mái ấm gia đình, nếu không thể được nữa thì chia tay sớm để bớt đau khổ.
Nghe chị chia sẻ, ngắm nhìn thần thái của chị, tôi biết chị là người phụ nữ "bên trong lát đá, bên ngoài lát hoa". Bản thân chị đã dùng sự kiên cường để khiến những gai góc, xù xì bên trong nở thành bông hoa đẹp. Và chị cũng là người đàn bà giàu tính nữ nhất tôi từng gặp. Chị chưa bao giờ chối bỏ những điều trong quá khứ, dù đó từng là những phút giây khổ đau và tuyệt vọng. Qua thời gian, chị giữ lại những "vết sẹo" thương đau, rồi nhẫn nại phủ lên đó những hình xăm mới lộng lẫy nhất.
Cuối cuộc trò chuyện, chị nói với tôi: "Em thấy không, vẻ đẹp của tòa tháp nhà thờ Đức Bà, một trong những công trình kiến trúc Pháp cổ xưa của Sài Gòn, mang đến sự kính cẩn nhưng lại rất nhẹ nhõm. Nếu là khách lạ, thì ít ai hiểu được, trong những ngày thành phố giãn cách, nó cũng có lúc đìu hiu, mốc meo và ảm đạm. Chị thích nó, thích nhìn ngắm nó.
Nhưng thích nhất là những khi thành phố hồi sinh sôi nổi, rộn ràng. Giữa tiếng người, xe huyên náo, vẻ đẹp của những đường nét, sự chạm khắc vươn lên đầy an nhiên và tĩnh tại. Trong tương lai, chị vẫn tiếp tục học hỏi, nâng cấp sức khỏe và đời sống tinh thần. Bà thím U60 này sẽ vẫn yêu đời, yêu thời trang, sẽ tiếp tục khám phá, "hoài thai" những kho báu đời mình".