Anh và chị lấy nhau tròn 4 năm, thế nhưng thời gian mà họ yêu và tìm hiểu ngót nghét 10 năm. Anh là một người đàn ông cao lớn, có công việc ổn định. Còn chị, chị mạnh mẽ và cá tính, chị cũng có một công việc với mức thu nhập mà nhiều phụ nữ khác mơ ước.
Ngày xưa khi yêu nhau, ước mơ của anh và chị chỉ đơn giản là được sống bên nhau êm đềm, cuối tuần cùng nhau ăn một bữa thật ngon ngoài nhà hàng. Lúc đó, cuộc sống quá khó khăn để dám mơ về một ngôi nhà mang tên cả hai.
Cưới nhau rồi, anh và chị miệt mài kiếm tiền với mong muốn có được ngôi nhà của riêng mình. Hai đứa con cũng lần lượt chào đời trong niềm hân hoan của hai bên gia đình nội ngoại. Và cuối cùng, anh chị cũng phấn đấu mua được một căn nhà bé bé ở giữa trung tâm thành phố. Ngày nhận được giấy tờ nhà mang tên mình, anh nhắn cho vợ: "Vợ ơi, vậy là mình có nhà thiệt rồi em". Chị đã khóc và mơ về ngôi nhà đầy ắp hạnh phúc.
Thế nhưng có nhà rồi, anh cũng phải cố gắng nhiều hơn để lo trả phần tiền mượn mua nhà. Thời gian anh về nhà mỗi ngày một ít hơn. Và mỗi lần trở về nhà, anh cảm thấy mệt mỏi và phiền lòng khi chứng kiến cảnh hai đứa bé thi nhau nghịch ngợm, thi nhau khóc; chứng kiến vợ mình đi lại quát tháo những đứa con. Chị lúc nào cũng mặc những bộ đồ nhàu nhĩ, tay làm việc, tay bế con và miệng thì cằn nhằn những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Đôi khi chỉ những thứ tủn mủn như thế cũng khiến anh như muốn phát điên. Vì thế nhiều lúc chị tâm sự vấn đề gì cùng anh cũng bị anh gạt bỏ. Câu cửa miệng của anh dành cho chị luôn là: "Em nói ít thôi", "Chuyện của người ta kệ đi", "Áp lực ai không có mà em cứ nói hoài" hoặc đại loại những câu như vậy...
Tuy thế nhưng cũng rất nhiều khoảnh khắc anh chị hạnh phúc. Anh chia sẻ với chị những thành quả đạt được và chị cho anh biết sự thay đổi mỗi ngày của con. Chị vẫn cảm thấy bình yên trong ngôi nhà của mình mà không hề biết sóng trong lòng anh ngày một cuộn trào.
Cuộc sống của gia đình anh chị cứ thế trôi đi...
Rồi một ngày, anh nhẹ nhàng nhắn tin cho chị: "Mình ly hôn thôi em, anh không thể bên em và hai con được nữa. Anh đã quá mệt mỏi rồi, anh cần đi tìm cho mình những phút giây bình yên. Em và con cứ ở trong căn nhà đó, anh sẽ sang tên cho một mình em. Tiền nuôi con anh sẽ lo cùng em…".
Và sau đó, anh không trở về nhà nữa. Chị tìm mọi cách để nói chuyện với anh nhưng không được. Dù có nói thế nào anh cũng chỉ nhắn lại: "Hết rồi em. Thật sự anh không còn cảm xúc khi ở bên em. Anh thấy bình yên và hạnh phúc với cuộc sống lúc này. Một mình anh…"
Chị đã gào thét lên trong vô vọng, chị đào bới tất cả mọi thứ thuộc về cả hai và cố tìm 1 lý do chính đáng cho sự ra đi của anh, nhưng không hề có.
Những ngày sau đó, chị điên cuồng dắt con đi van nài cha của chúng trở về nhà thế nhưng đều vô vọng. Chị đồng ý đặt bút kí vào tờ đơn giải thoát cho anh đi tìm chốn bình yên cho riêng mình. Điều chị xin ở anh chỉ là 1 đêm cuối anh nằm ngủ trong căn nhà của hai vợ chồng, không cần nằm cạnh chị, chỉ cần biết có anh nằm ngoài sô pha cũng đủ sưởi ấm trái tim của một người vợ còn yêu chồng đến cồn cào ruột gan.
Cũng đêm đó, chị tò mò động vào điện thoại anh. Vô tình chị phát hiện anh và một cô gái nào đó nói chuyện yêu đương rất nhiều. Từng dòng tin nhắn của anh và người phụ nữ kia cứ thế đâm vào tim chị hàng ngàn nhát dao. Chị đau đến nghẹn lòng…
Chị gọi anh dậy nói chuyện, mắt anh nhìn chị khó chịu. Anh xách balo bước ra khỏi nhà, không 1 lời từ biệt cũng chẳng có 1 lời xin lỗi nào. Vậy là chị đã tìm được lí do rồi, anh phản bội chị, anh đã phản bội chị từ lâu.
3 mẹ con chị cứ nhìn nhau rồi khóc. Chị chưa bao giờ nghĩ chồng mình lại như thế này, chưa bao giờ nghĩ anh coi trọng 1 người đàn bà xa lạ hơn 3 mẹ con chị. Vậy thì tại sao chị phải sống trong căn nhà này để nhường anh về tay kẻ khác?
Chị và 2 đứa trẻ dọn đi nơi nào anh không cần biết và cũng chẳng muốn quan tâm. Cuộc sống của anh giờ đây là công việc và chờ đợi người yêu về để gọi điện tâm tình cùng nhau. Những cuộc gọi và lời nói ngọt ngào của cô gái ấy khiến trái tim anh bình yên đến lạ lùng. Cô ấy như là nguồn động lực cho anh cố gắng trong mọi thứ.
Cuộc sống của anh và chị lại cứ thế trôi đi…
Đến một ngày, cô gái kia quá bận không thể gọi điện cũng không thể gặp anh. Anh bước vào căn nhà thuê trống rỗng. Anh nằm lên giường và kéo chăn đắp ngang bụng, căn nhà im ắng đến mức đáng sợ. Bỗng nhiên anh nhớ về tiếng khóc của hai đứa con, tiếng đồ chơi đụng vào nhau loảng xoảng của bọn trẻ. Và anh nhớ cả những tiếng cằn nhằn của vợ, anh lại thèm nghe chị kể về những mong muốn tủn mủn nhỏ nhặt của mình.
Anh như đứng giữa vực sâu của cuộc đời, không biết đâu mới là bình yên mà anh đang kiếm tìm. Anh chỉ biết mình muốn được nhìn thấy chị và hai đứa con ngay trong đêm. Muốn ngắm nhìn vợ con say giấc ngủ, muốn được là một người cha mẫu mực. Những thứ đó anh từng đạp đổ để chạy theo cảm xúc hạnh phúc cá nhân, thế nhưng ngay lúc này anh lại nhớ đến quặn thắt lòng.
Anh chạy vội vã về nhà, vừa đi anh vừa sợ…sợ vợ con anh không còn ở đó nữa, để chờ một người cha lầm đường lạc lối quay về. Vừa lái xe anh vừa nghĩ, thì ra hạnh phúc của một người đàn ông không phải là căn nhà to đẹp, không phải là lời nói ngọt ngào của ai đó mà chính là được thấy vợ con bình yên trong vòng tay mình, mỗi đêm.
Thế nhưng, lúc này liệu có còn kịp không?