Chỉ có vậy mà tôi nôn nao suốt cả buổi chiều. Một phần vì nghĩ tới món các linh non (mà ở An Giang quê tôi, bà con gọi là cá lạc mạ) kho lạt dầm me chấm rau sống mà chỉ mới nghĩ tới đã thấy ruột gan cồn cào vì thèm; phần còn lại là vì tôi nhớ Má. Lần trước gọi điện thoại về nhà, nghe Má nói nước bắt đầu lên, tôi buộc miệng: “Vậy là sắp có cá linh ăn rồi, con thèm quá”. Nghe vậy, Má bảo qua rằm tháng Bảy, Má sẽ gởi lên cho.
![](https://nld.mediacdn.vn/3QfmUOn42mJ2cccccccccccccB0mF0/Image/2012/09/ca_bceb8.jpg)
Rủi cho tôi, hôm đó mấy đứa em chồng đi vắng, chỉ có mình tôi và ông xã ở nhà. Dường như anh cũng cố tình để tôi “thử sức” nên bảo: “Cái món cá linh này phải có bông điên điển mới ngon. Để anh đi hái điên điển, em cứ từ từ làm…”. Nói vậy rồi anh chống xuồng đi tuốt…
Tôi nhìn đám cá linh trong mấy cái bọc ni-lông mà hoang mang. Hồi nào tới giờ ở với mẹ, tôi chỉ có… ăn thôi chớ có bao giờ mó tay vào bếp núc đâu mà biết phải làm sao? Nhưng tôi nhớ, lúc ở với mẹ, vì cha tôi thích ăn cá linh kho tiêu nên mẹ hay làm. Những con cá linh mẹ kho đến khô cong, rắc tiêu thơm phức nhưng khi ăn cha lại thích chấm thêm muối tiêu. Đó là món muối tiêu thơm lừng mẹ làm với thật nhiều tiêu và ít muối. Mẹ rang cả hai thứ rồi mới giã cho hạt tiêu bể làm ba, làm tư…
Nhớ tới đó, tôi quyết định trổ tài làm món cá linh kho tiêu và nấu canh chua. Những con cá linh chỉ lớn hơn đầu đũa một chút được tôi cho vô rổ tre, bỏ muối vào chà cật lực cho sạch vảy. Xong đâu đó, tôi kho một nửa, một nửa nấu canh chua me.
![](https://nld.mediacdn.vn/3QfmUOn42mJ2cccccccccccccB0mF0/Image/2012/09/ca2_983e0.jpg)
Tuy Ba chồng tôi nói vậy nhưng mấy đứa em vẫn ăn không nổi, Má tôi phải chiên trứng cho tụi nó. Còn tôi, suốt bữa ăn, cứ lấm lét nhìn mọi người. Tuy vậy, tôi rất biết ơn Ba Má chồng tôi đã hết sức thông cảm, không hề la mắng tôi một lời…
Chờ ăn uống, dọn dẹp xong xuôi, Má tôi mới gọi tôi ra trước hiên nhà. Má nhẹ nhàng nói: “Má biết trước nay anh chị sui chỉ lo cho con ăn học, với lại nhà bên đó cũng ít người nên chị sui giành làm hết công chuyện trong nhà. Giờ con về đây rồi thì con là con của Má. Làm cô giáo không chỉ biết chữ nhiều mà còn phải biết cơm nước cho chồng con. Từ từ rồi học…”. Tôi thấy mắt mình cay cay. Đúng là ở với mẹ, tôi rất sướng, chẳng phải làm gì. Nhưng đến giờ thì cái sướng ấy đã làm hại tôi…
Từ hôm đó, Má dạy tôi từng chút một, từ việc đi chợ mua cá, chọn rau, nêm nếm khi nấu ăn… Nhưng tôi nhớ nhất là món cá linh kho mẵn của Má. Thoạt đầu, thấy Má làm món này, tôi không dám ăn vì nghĩ là… rất tanh. Nhìn tô cá linh kho lĩnh lãng nước như nấu canh, tôi nghĩ “nhà này ăn kỳ quá”. Thế nhưng khi đã ăn miếng đầu tiên thì lại muốn ăn thêm miếng nữa, miếng nữa…
Cá linh non mua về, Má tôi không cắt đuôi, cắt vây, chà vảy mà chỉ móc hầu lấy mật rồi rửa sạch. Nước dừa bắc lên bếp cho sôi, nêm nước mắm, bột ngọt, cho chút nước màu và mấy trái me non (mùa nào không có me non thì xài me chín hoặc khi ăn thì vắt chanh) nêm nếm vừa ăn rồi thì thả cá vào. Nước sôi lại chừng vài phút thì nhắc xuống, cho hành ngò rồi múc ra tô, dầm thêm trái ớt hiểm… Món rau ăn kèm với cá linh kho lạt ngon nhất là bông điên điển, bông súng, kèo nèo, đậu rồng, lá sen- những sản vật đi cùng mùa nước nổi…
Ở với Má được 3 năm thì chúng tôi chuyển về thị xã; sau đó theo bạn bè lên Sài Gòn lập nghiệp. Ngày chúng tôi về xin phép Ba Má để đi, Má nắm chặt tay tôi: “Lên trển vợ chồng ráng ăn ở cho hòa thuận, phải dạy dỗ con cái đàng hoàng, đừng để sau này tụi nó mất gốc…”. Để chúng tôi đi, tôi biết trong lòng Má rất nhiều nỗi lo nên đã bảo ban nhau cố gắng sống thật tốt để Má yên lòng. Và dường như sợ mấy đứa cháu “mất gốc” nên tháng nào Má cũng gởi quà quê lên cho. Mùa nào thức ấy. Bây giờ xe cộ thuận tiện rồi, chỉ mấy tiếng đồng hồ là tôi có thể có được những món ăn ngon lành và thấm đẫm tình yêu thương của Má chồng tôi.
Riêng chồng tôi thì ngày nào nhận được quà của Má với anh cũng đều là ngày hội. Anh lăng xăng vô bếp phụ vợ con bày biện, chế biến; bạn bè có độ nhậu, rủ cách mấy anh cũng chối từ… Lên bàn ăn, mẹ con tôi chỉ cần nhìn anh ăn cũng thấy vui. Anh nhai nhồm nhoàm, húp xoàn xoạt chứ không từ tốn như thường ngày…
Tuy vậy, cũng có những lúc đang ăn, ông xã tôi bỗng ngừng đũa thẫn thờ rồi giả vờ đi lấy thêm trái ớt, nắm rau. Sống với nhau nhiều năm, tôi biết khi ấy anh đang nghĩ về chiếc lưng còng và đôi mắt đã mờ của Má...