1. Đêm qua em mơ một giấc mơ kỳ lạ. Ở đó, thành phố như mất đi hết dấu chân người, chỉ còn mình em trên những con đường rát mùi nhựa, và hàng cây xanh héo hon không đủ sức gồng mình vươn dậy bởi những con nắng truy đuổi đến vô cùng. Em đi. Đi mãi. Đi bắt chiếc bóng của chính mình. Nhưng không thể nào với tới được. Và, em cứ đi…
Em nhớ đã hơn một lần, em bắt gặp mình trong những giấc mơ đó. Có khi là một thành phố hoang, có khi là một đồng cỏ ngập một màu xám ngắt sau mùa gặt không thoảng hơi người. Và trong thế giới hư ảo đó, lần nào, cũng chỉ mình em. Đi tìm bóng em.
2. Những giấc mơ đến với em sau ngày em bắt đầu một cuộc sống có tình yêu, với anh. Mái tóc quá bồng bềnh của anh, đôi mắt sâu buồn thăm thẳm của anh, cả những ngón tay dài quá đỗi nghệ sĩ của anh đã khiến con tim em không còn đi theo một đường thẳng nữa. Dù lý trí em bảo, người đàn ông đó chưa hẳn tốt đẹp đến thế đâu, dù thần kinh đang tỉnh táo của em bảo, những kẻ lãng du không bao giờ có bước chân dừng, nhưng tất cả mọi lý lẽ đều chào thua trước con tim em thách đố. Rồi em yêu.
3. Anh yêu em. Anh bảo thế. Vì yêu em, nên anh không muốn em rong ruổi trên những ngả đường ngập ngụa khói bụi để tìm ra một vài điểm nhấn cho bộ ảnh đồng quê mà em đang ấp ủ. Vì yêu em, nên anh không thích em lang thang từ vùng đất này qua vùng đất khác để tìm một đề tài hay cho số báo cuối tuần. Vì yêu em, nên anh không thích em mặc quần jean, áo pull ngổ ngáo… Tất cả là vì anh yêu em.
4. Đã bao lần em buồn, như em buồn lắm hôm nay. Nhưng rồi, em ngô nghê gõ đầu mình. Cái con người em đang thay đổi, là vì anh, vì người em yêu, và vì người yêu em. Em phải để tóc dài. Thì đã sao. Em phải cựa quậy mình trong tà áo dài chật hẹp. Cũng chẳng sao. Những điều đó không là gì, chẳng có ý nghĩa gì khi bên em có anh. Em gọi đó là sự quan tâm. Nếu anh không yêu em, anh đã không quan tâm tới em nhiều như thế, đã không chăm chút em nhiều như thế. Em đã rất biết ơn đời, vì em được yêu anh.
5. Nhưng giờ đây, sao em hụt hẫng đến thế sau giấc mơ đêm qua. Bao nhiêu lần rồi, em vô định trong cõi mênh mang, mong bắt được cho mình chiếc bóng. Em soi mình vào gương, và chợt nhận ra, em đang thèm đến cháy lòng một cà phê đen đá cho buổi chiều, thứ mà anh luôn bảo, con gái đàng hoàng không bao giờ ngồi nhâm nhi. Em thèm cảm giác tự tin vung vẩy với bộ đồ năng động, thèm đi loăng quăng trên những vùng cao nguyên thênh thang gió lộng chỉ để lắng nghe rỉ rả tiếng côn trùng. Đã bao lâu rồi em không có tên trên những số báo? Đã bao lâu rồi, em không được úp mặt vào vai anh khóc thỏa thê vì anh bảo, thứ anh ghét nhất là con gái ủy mị đa tình? Đã bao lâu? Bao lâu rồi, hả anh?
6. Hôm nay em bận một chiếc quần jean ngổ ngáo, xách thêm chiếc máy ảnh, mua thêm bịch cà phê đen không đường. Em lang thang. Dù không hẳn để chụp những bức ảnh xinh đẹp. Dù chẳng phải tìm ý tưởng cho một bài báo hay ho nào. Em đi. Để thấy em đang sống lại với chính mình. Có lẽ giấc mơ đêm nay của em sẽ lại không có anh. Có lẽ cũng sẽ là những thành phố, những cánh đồng quê cuối mùa trơ rạ. Nhưng đó sẽ là một em năng động trong sắc màu vàng rực rỡ- màu phản bội mà anh rất ghét. Sẽ là một em biết khóc khi buồn, hoặc có thể ném vỡ vài chiếc cốc khi thấy ngột ngạt quá cuộc đời này. Sẽ là một em trong khung cảnh in vô vàn dấu chân người, dù sẽ thiếu dấu chân một người