Lỡ làng thời con gái
Năm đó, theo một vài người bạn cùng làng, chúng tôi đã lên Hà Nội kiếm việc. Nhưng mọi thứ không dễ dàng như tôi nghĩ. Lúc đầu, tôi bán hàng thuê cho một cửa hàng quần áo, nhưng sau đó bị một số bạn xấu rủ rê và không chống lại được ma lực của đồng tiền mà tôi đi theo nghề “làm dâu trăm họ”. Làm được vài năm thấy đã kiếm được một khoản khá khá, tôi bỏ nghề và về quê để lấy chồng.
Mở cánh cửa mới
Tôi và Long quen nhau rất tình cờ. Hôm đó, anh đi mua đồ thì bắt gặp tôi đang đứng đợi bạn trước cửa hàng quần áo. Thấy tôi xinh xắn, anh lân la trêu trọc. Sau đó, tôi mới biết gia đình anh có một xưởng chế tác mỹ nghệ rất lớn, anh là con trai lớn trong nhà. Tốt nghiệp đại học, anh về làm quản lý cho xưởng nhà mình. Một đứa con gái như tôi rất muốn có được một người đàn ông mạnh mẽ như vậy bảo vệ. Tôi nói với anh tôi chỉ mới tốt nghiệp trung cấp và là một cô gái rất bình thường, tại sao anh lại thích tôi thì anh cười bảo, bởi anh là một tên ngốc, yêu một người mà không cần lý do.
Tôi đã lấy được người đàn ông mong ước
Và thế là sau 3 tháng tìm hiểu, một đám cưới linh đình được tổ chức khiến nhiều cô gái trong làng phải ngưỡng mộ và ghen tị với tôi. Hôm đó, tôi thực sự hạnh phúc, chưa bao giờ tôi dám mơ mình sẽ có một ngày như vậy.
Những tưởng cuộc đời thay đổi
Sau khi lấy chồng, tôi hết mực hiếu thuận với mọi người trong gia đình, một lòng chăm sóc cho chồng. Tôi trân trọng từng giây phút hạnh phúc vì chỉ sợ một lúc nào đó xao nhãng, nó sẽ tuột khỏi tay mình. Thời gian đầu, chúng tôi sống rất hạnh phúc. Nhưng một hôm, một khách làng chơi trước đây của tôi không hiểu bằng cách nào mà anh ta lại có số điện thoại của tôi, anh ta đeo bám tôi và gọi điện liên tục vào số máy nhà tôi. Tôi giải thích với chồng rằng đó là một người từng theo đuổi trước đây, anh ấy không hỏi thêm tôi nhưng trong lòng có vẻ nghi ngờ.
Một hôm, anh về nhà với bộ mặt sầu não kêu là chuyện làm ăn gặp trục trặc, thiếu tiền để quay vòng, tôi hỏi: “Liệu có cách nào không?”, anh chỉ nhìn tôi rồi thở dài. Nhìn thấy chồng như vậy, tôi cũng buồn lắm, nghĩ đã là vợ chồng với nhau, hơn nữa tôi đã gửi gắm cả cuộc đời này cho anh ấy nên đã rút số tiền tiết kiệm được từ “công việc” trước đây đưa cho anh. Tôi bảo: “Đây là 80 triệu tiền em tiết kiệm được, anh cầm lấy dùng tạm đi”.
Không ngờ, vừa đưa tiền ra, anh ấy liền giơ tay tát tôi 2 cái nổ đom đóm mắt và mắng tôi là con chó cái không biết xấu hổ, số tiền này không biết tôi đã bán cái của mình bao nhiêu lần. Sau đó, anh ra khỏi nhà, hôm sau về đòi ly hôn với tôi. Tôi thực sự choáng váng và bất ngờ, mọi thứ dường như đang đổ sụp xuống.
Từ ngày ấy, tôi bắt đầu chứng kiến sự thay đổi đến chóng mặt của anh. Ngày nào anh cũng đánh tôi. Tôi không hiểu một người đàn ông hàng ngày vốn hiền lành, tốt bụng là vậy tại sao lại trở nên hung bạo thế này. Nhiều lúc thấy tôi khóc quá, anh cũng thở dài và đến động viên tôi. Nhưng chỉ được mấy ngày là anh lại chứng nào tật ấy. Anh ấy bảo, cứ nghĩ đến cảnh tôi quan hệ với những người đàn ông khác là anh ấy lại thấy buồn nôn.
Tôi bảo: “Cho dù anh có qua lại với bao nhiêu cô gái em cũng không ghen, chuyện gì cũng nghe anh hết, chỉ cần anh không bỏ em là được”. Nhưng rồi cứ được hai, ba ngày là anh ấy lại đòi ly hôn. Anh ấy bảo sẽ bồi thường cho tôi bằng tiền nhưng một cô gái đã mang cái sự nhơ nhuốc ấy sống ở quê rất khó đi bước nữa. Tôi không dám nghĩ tiếp nữa. Chỉ cầu xin anh đừng bỏ tôi, cho dù anh cho tôi là kẻ nói dối, kẻ giả tạo tôi cũng chấp nhận. Bởi tôi đã quá quen với cảm giác an toàn khi được ở bên cạnh anh, say đắm nụ cười và vẻ hiền lành của anh.
Giờ tôi không quan tâm anh có bao nhiêu tiền, thế lực thế nào, tôi chỉ quan tâm đến con người anh thôi. Anh là người đàn ông có thể mang đến cho người ta cảm giác an toàn, là người có sức lôi cuốn và đầy nam tính. Đó là những thứ mà tiền không thể mua được. Tôi biết nếu mất anh, tôi sẽ không thể tìm được người nào khác như anh. Bởi vậy mà tôi đã dùng mọi cách để níu kéo anh, để cầu xin anh đổi ý nhưng rốt cuộc, anh vẫn tỏ ra rất vô tình. Dường như bóng đen quá khứ của tôi quá lớn để anh có thể chấp nhận nó.
Ly hôn là con đường mà bất cứ ai đều không muốn lựa chọn, tôi cũng vậy. Nhưng thực sự nếu anh vẫn không thể tha thứ cho tôi thì tôi đành phải gạt nước mắt làm kẻ ra đi. Vì yêu anh nên tôi không muốn nhìn anh bị giày vò, ám ảnh bởi nỗi đau mà tôi mang lại. Cuối cùng, xin cầu chúc anh sẽ được hạnh phúc ở bến bờ tiếp theo.