Ảnh minh họa
Cách đây 11 năm, khi tôi 25 tuổi, làm việc trong cơ quan mà bố vợ tôi làm thủ trưởng. Năm đó, bố vợ tôi tổ chức tiệc mời mọi người tới chung vui sinh nhật con gái và mừng con gái tốt nghiệp loại giỏi. Khi đó em tròn 21 tuổi. Vừa gặp em, tôi như bị hớp hồn. Em không xinh kiểu sắc nước hương trời mà mang một nét đẹp rất nhẹ nhàng, dịu dàng, ở em có nét đáng yêu rất cuốn hút người khác. Rồi tôi thất vọng ngay sau đó khi một chàng trai tới bên em với tư cách bạn trai. Tôi buồn nhưng cũng mong em hạnh phúc. Từ đó tôi chỉ quan tâm em thông qua bố bằng những câu hỏi thăm, có khi là quà với tư cách "lính sếp" trong những dịp sinh nhật, lễ tết.
2 năm sau, tôi được cơ quan cử đi nước ngoài học tập. Trong một lần gọi về hỏi thăm bố em và vì tôi cũng được sự tin tưởng từ bố nên ông tâm sự với tôi và hỏi tôi nên làm thế nào khi em có thai và bị bạn trai phủi bỏ trách nhiệm, công khai yêu cô gái khác. Tôi chỉ giận mình lúc đó không thể quay về bên em mà chỉ có thể gọi điện động viên, em nghe mà không nói gì. Thời gian sau tôi biết em bị sảy thai vì suy sụp tinh thần, kế hoạch đưa em ra nước ngoài sinh con bị hủy bỏ. Tôi chẳng thể làm gì ngoài nghe bố tâm sự, vừa thương mà vừa tức. Từ nhỏ em đã sống với bố vì mẹ bỏ đi theo người đàn ông khác, có lẽ điều này đã tác động phần nào đến tính cách và tình cảm của em. Sau đó bố em khoe là tinh thần em đã ổn định hơn, nhờ có một người bạn gái hay lui tới quan tâm, trò chuyện. Đó chính là cô gái mà vợ tôi yêu suốt 9 năm.
Kết thúc khóa học, điều đầu tiên tôi làm khi vừa xuống sân bay là đến nhà em thăm bố, nhưng thực ra tôi muốn gặp em. Sau đó tôi công khai theo đuổi em, cùng với sự đồng thuận từ bố nên tôi được tạo điều kiện gần như tối đa để tiếp cận nhưng không thể lay chuyển được em. Tôi cứ đinh ninh là do em còn tổn thương vì mối tình cũ nên tỏ ra thông cảm nhưng lại thấy em không giống thất tình lắm, tần suất xuất hiện của cô gái kia ngày càng nhiều. Cô gái đó có tính cách rất đàn ông nên từ đó tôi sinh nghi và rồi điều tôi không thể nào tin ấy lại trở thành hiện thực.
Tôi đã muốn từ bỏ, nhưng bố rất quý tôi, bố luôn nói mong tôi là con rể, cộng thêm cả tháng trời suy đi tính lại và tham khảo từ các bác sĩ, chuyên gia tâm lý, tôi rút ra kết luận em không phải là người đồng tính, chỉ là do quá tổn thương vì mối tình cũ nên mới ngộ nhận sự quan tâm của cô gái kia là tình yêu. Vì thế tôi tin rằng sẽ có ngày em từ bỏ mối tình đồng tính kia, yêu tôi nên quyết định cầu hôn em và bị từ chối. Tôi bảo đã biết hết mọi chuyện và nói sẽ giúp em che đậy mối tình kia, đồng thời hứa sẽ không làm gì nếu em không yêu tôi. Nhờ thêm bố vợ tác động, em đã đồng ý cưới. Năm đó tôi 29, vợ tôi 25 tuổi.
Trong cuộc sống hôn nhân thì đúng như vợ tôi kể. Vì ở chung nhà với bố vợ (bố mẹ tôi ở quê) nên vợ chồng không thể ngủ riêng. Suốt 7 năm nằm cạnh người con gái mình yêu, tôi đã phải đấu tranh rất nhiều, đến nỗi muốn phát điên mới không làm gì em. Thử hỏi có ai không ghen khi vợ mình đi với người mà cô ấy gọi là tình yêu, đau đớn hơn đó lại là một cô gái. Thế rồi tôi chọn tập trung vào sự nghiệp, thường vào phòng khi vợ đã ngủ say, niềm vui duy nhất của tôi khi ấy chỉ là ngắm em ngủ. Khi bị gia đình thúc ép chuyện con cái, tôi tự nhận mình vô sinh, cũng có nhiều lời nói ra nói vào nhưng tôi mặc kệ. Cuộc sống vợ chồng cứ thế tiếp diễn, cũng có nhiều lúc vợ quan tâm tôi, lắng nghe tâm sự nhưng em khẳng định không phải yêu.
Cách đây 3 tháng, khi vợ tâm sự cô gái kia đi nước ngoài theo diện gia đình bảo lãnh và đã chia tay em, tôi nhận thấy vợ chẳng có gì đau buồn nên càng khẳng định em không hề yêu cô kia. Tôi đã dự định tiếp tục tấn công nhưng đúng lúc đó bố vợ phải nhập viện nên tôi đành gác lại. Sau đó tôi thấy vợ có những biểu hiện tình cảm với mình. Tôi rất vui nhưng không hề nghe em nói yêu hay thích mình. Tôi khá thất vọng, định để bố ổn định rồi tính tiếp. Rồi chẳng hiểu sao tôi lại tâm sự chuyện tình cảm của mình với một cô bé mà tôi xem như em gái (con một người quen của bố vợ). Khi bố con cô bé đó vào thăm bố vợ tôi, cô ấy khẳng định là vợ đã yêu tôi, chỉ là chưa dám nói ra. Cô ấy còn nói tôi hãy giả như yêu cô ấy để xem vợ có ghen không. Kết quả rất mỹ mãn, vợ tôi ghen, dằn vặt, đau khổ, đủ cung bậc cảm xúc.
Tôi tự nhận đã sai khi thử thách tình cảm của vợ nhưng tôi cũng muốn biết xem em có yêu tôi thật lòng không, vì tôi sợ em chấp nhận tôi không phải vì yêu, nhất là trong giai đoạn vừa bị "đá" thế này. Sau khi bài viết của vợ được đăng, tôi thấy em có chuyện muốn nói lại thôi, lúng túng như gà mắc tóc trông rất dễ thương. Tôi cũng lo em sẽ đề nghị ly hôn.
Cuối tuần vừa rồi, em để lại một lá thư cùng một tờ đơn ly hôn rồi vào viện thăm bố. Trong thư nói em yêu tôi và mong tôi được hạnh phúc, em sẽ ly hôn để tôi được viên mãn với cô bé kia, em không dám đấu tranh vì cảm thấy không xứng đáng với tình yêu tôi từng dành cho em. Đọc xong thư, tôi rất vui mừng, cầm 2 tờ giấy chạy vội vào viện tìm em. Tôi xúc động ôm vợ vào lòng - cái ôm đầu tiên của chúng tôi - rồi nói "Hạnh phúc của anh là em". Em khóc và hỏi còn cô bé kia. Tôi giải thích và gọi cô bé tới. Em vừa khóc vừa cười nói "Anh ác lắm".
Vậy là vợ chồng tôi đã yêu nhau được một tuần rồi. Cuối cùng sau 11 năm, tôi đã có được em. Bố vợ tôi đã khá hơn, dự định tuần sau sẽ được xuất viện. Sau 7 năm cưới nhau, giờ chúng tôi mới tân hôn. Khi nào bố khỏe hơn, vợ chồng tôi sẽ đi tuần trăng mật, còn giờ hai bên gia đình đang rất trông ngóng cháu, tôi có thể khoe với mọi người là đã "điều trị được vô sinh". Tôi hy vọng đây sẽ là bài đăng cuối cùng của gia đình mình, dù biết sau này sẽ còn nhiều sóng gió nhưng tôi tin chúng tôi sẽ vượt qua. Thay mặt vợ, tôi xin gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người. Kính chúc mọi người sức khỏe và hạnh phúc.