Tôi là một cô gái quá lứa lỡ thì. Ở tuổi 38, khi bạn bè đã yên bề gia thất và hầu hết đều đề huề con cái, tôi vẫn chỉ một mình.
Sống độc thân, nhìn thì tự do tự tại vui tươi phơi phới nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy ngậm ngùi, đơn côi. Tôi rất hay chạnh lòng mỗi khi thấy cảnh gia đình hạnh phúc, vợ chồng con cái nhà người ta quây quần, đi chơi. Cứ tự nhủ rồi sẽ đến lượt mình thôi, chỉ là chậm một chút, nhưng hạnh phúc với tôi mãi vẫn chưa mỉm cười.
Số tôi tình duyên lận đận. Cứ như thể tôi là người sinh ra đã định sẵn số mệnh chỉ gặp gỡ những người đàn ông đã có gia đình. Cả 4 mối tình tôi đã đi qua, đều là với đàn ông có vợ hoặc đang có người phụ nữ khác. Xin bạn hãy tin tôi, khi những mối tình ấy kết thúc, tôi là người tổn thương nhiều nhất.
Hai cuộc tình đầu, tôi là người chủ động ra đi. Cả hai người đàn ông ấy, họ đều sẵn sàng qua lại vui vẻ với tôi, chỉ cần là vợ họ không phát hiện ra mối quan hệ vụng trộm ấy. Cả hai người họ đều không ai có ý định sẽ bỏ vợ để đến với tôi, trong khi tôi cần nhiều hơn thế, tôi cần một gia đình. Bởi vậy, khi nhận ra mình sẽ không bao giờ có được điều mình muốn ở họ, tôi quyết định từ bỏ.
Người đàn ông thứ ba trong đời bỏ rơi tôi không thương tiếc chỉ vài tuần trước khi anh ta làm đám cưới. Thời điểm ấy, tôi đau tưởng như có thể chết đi được, tôi thực sự rất yêu anh ta. Vì yêu mà hận.
Mối tình thứ tư kết thúc khi qua một người bạn, tôi phát hiện ra bạn trai của mình đang có một cô "bạn gái" khác và cô ấy thậm chí còn đang mang bầu. Anh ta chưa bao giờ nói với tôi điều đó cả, cho đến khi tôi hỏi thì anh ta quỳ xuống thú nhận, tiện thể thông báo luôn là vài tháng tới họ sẽ làm đám cưới vì đứa trẻ cần có cha.
Tôi lại một lần nữa nuốt nước mắt vào trong để ra đi cho ngạo nghễ. Tôi đã làm gì mà cuộc đời mang đến cho tôi những người đàn ông như vậy? Tôi không hề thiếu tử tế, tôi chỉ mong ước một người đàn ông bình thường có thể thương yêu một mình tôi thôi và cho tôi một mái ấm gia đình. Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, tôi đều bị lừa dối, làm tổn thương, và phản bội.
Tôi không đủ nhẫn tâm để phá hỏng hạnh phúc của người khác, nhưng cứ như vậy, liệu khi nào hạnh phúc riêng mới tìm đến với tôi?