Những ngày trời Sài Gòn se lạnh dịp cuối năm, tôi cùng vài đứa cùng quê sông nước lại thèm đến độ cứ thay nhau kể về những kỷ niệm gắn với món cháo dừa. Món ăn thuở nhỏ hầu như đứa nào trong chúng tôi cũng đã ăn qua. Với tôi, tô cháo dừa mẹ nấu là ngon nhất, vừa nong nóng ấm bụng lại beo béo thơm phức hương nước dừa.
Chỉ cần một nắm gạo vừa đủ, mẹ cho vào nồi mang đi vo, đổ nước vừa đủ rồi bắc bếp nấu cháo như mọi khi. Điểm đặc biệt của món này là mẹ không đổ nhiều nước ngay từ đầu mà chỉ ước chừng vừa đủ cho gạo nở.
Trong lúc chờ, mẹ sẽ nạo dừa, vắt nước cốt để sẵn, đến khi gạo đã nở đều thì cho vào (đoạn này tôi thấy mẹ hay chừa lại phần cốt nhất, tức những giọt nước cốt dừa vắt ra đầu tiên) nấu thêm lúc nữa thì nhắc nồi xuống cho phần nước cốt nhất vào khiến cháo thêm phần béo và thơm lừng mùi dừa.
Mẹ thường nêm một ít đường trong khi nấu cháo để tạo vị ngọt cho chúng tôi dễ ăn. Hay có những lúc nhà có mấy trái dừa nạo, mẹ nấu theo cách dùng nước dừa tươi thay cho nước cốt, sau đó nạo phần cái dừa của những trái vừa lấy nước đó cho vào cháo. Vị cháo thơm bùi kèm theo độ deo dẻo của cái dừa quả không món gì thay thế được. Cũng có nhà cầu kỳ hơn, mần thêm cá lóc cho vào cùng để thêm phần dinh dưỡng.
Thiệt ra chỉ cần là cháo dừa thì dù có chế biến theo cách nào đều khiến tôi thèm và nhớ đến lạ lùng bởi vị riêng beo béo lại thơm nức mũi đặc trưng.