Kính gửi chị Hạnh Dung,
Em năm nay 31 tuổi, đã bước qua tuổi "băm" rồi, tự nhiên cảm thấy nuối tiếc thanh xuân lắm. Từ hồi lấy chồng, mọi việc của gia đình hầu như một mình em lo liệu. Em đi làm, cũng may công việc của em lương khá, cộng với làm thêm, thu nhập của em đủ lo cho cả nhà. Hai lần sinh con, em chỉ nghỉ thai sản hai tháng, rồi quay lại làm việc.
Ảnh minh họa
Nói thiệt tình, em cũng ham kiếm tiền, nên bươn chải mà không than mệt. Chồng em thì ngược lại, anh chỉ làm việc theo "tám giờ vàng ngọc", lương nhà nước ba cọc ba đồng anh lãnh về đưa em hết, cũng không quan tâm đủ hay thiếu, vì mọi chi phí trong nhà đã có em lo. Vợ chồng em mua được nhà, nuôi con học hành không thua kém ai, hai bên nội ngoại cũng chu toàn. Em nghĩ, mình đã lao động gấp đôi, gấp ba người khác.
Đến nay, tuổi hơi "cứng" rồi, tự nhiên em nhận ra mình không có mấy thời gian dành cho gia đình, mặc dù toàn bộ mục tiêu cuộc sống của em là vì gia đình. Em đi làm từ thứ hai đến thứ bảy, tối muộn về đôi khi cả nhà đã ăn cơm rồi, người làm để phần gì thì ăn đó. Các con đều lo bài vở, mà em cũng quá mệt sau một ngày dài quần quật, chỉ muốn tắm rồi lăn ra ngủ.Chồng em biết vợ mệt, nên cũng ít đòi hỏi gần gũi như trước. Đôi khi, em thấy mình giống cái máy in tiền. Có phải em đã sai? Nhưng bây giờ nếu em không làm việc, nếu em kiếm tiền ít lại, những khoản chi trong gia đình cũng phải hạn chế theo, còn món nợ mua nhà phải trả nữa… Em bắt đầu thấy mình mệt mỏi, thấy buồn, gánh nặng này là em tự nhận lấy, nhưng giờ thấy sao nặng quá…
Minh Như (TP HCM)
Em Minh Như thân mến,
Em là một người phụ nữ giỏi giang, bàn tay em, công sức của em đã tạo nên gia đình như ngày hôm nay. Những cố gắng đó không có gì đáng hối hận cả. Nhiều người muốn được như mình mà đâu có làm được, phải không em?
Cái gánh nào dù nhẹ hều, nhưng gánh một thời gian dài, một mình không ai chia sẻ, thì cũng có lúc trở thành gánh nặng ngàn cân. Vì vậy, dễ hiểu khi tuổi bắt đầu "băm", em bỗng thấy cái gánh trên vai mình nặng quá sức. Đây là thời điểm cần một chút thay đổi, để tốt lên chứ không phải là "đập đi làm lại". Lúc này mình chủ động thay đổi sẽ giữ trọn vẹn những thành quả lao động của mình, còn nếu để quá sức, ngã gục thì coi như toàn bộ công sức của mình đổ sông đổ biển. |
Em hoàn toàn có thể bớt việc đi, tiền kiếm được ít hơn, nhưng chồng em cần phải cố gắng chia sẻ với em gánh nặng này, dù chỉ một phần thôi cũng tốt. Còn nếu anh ấy chưa bù đắp được cũng không sao. Khi điều chỉnh lại công việc, em sẽ có thời gian dành cho gia đình, có thể trò chuyện, giúp chồng hiểu hơn áp lực của vợ, rồi dần dần sẽ thay đổi bản thân để chia sẻ gánh nặng cùng em.
Công việc kiếm tiền có thể cuốn đi mê mải, khiến mình quên mất rằng trong khi mình bươn chải để lo cho gia đình, thì gia đình đang dần tuột khỏi tay mình. Mua một căn nhà để có không gian riêng, nhưng mình quanh năm suốt tháng lao ra ngoài, về nhà chỉ có ngủ, thì thực chất gia đình đang tiêu biến đi trong chính ngôi nhà của mình mà mình không hay. Rất may em đã nhận ra điều ấy. Chỉ cần điều chỉnh một chút, mọi việc vẫn còn kịp. Chúc em thành công và hạnh phúc.