Khi người phụ nữ đó xuất hiện, lạ thay, tôi thấy lòng thản nhiên như vài tuần qua, đời mình chưa từng xảy ra một cơn giông tố.
Có lẽ, bởi trước khi chấp nhận cuộc gặp gỡ này, tôi đã rất nhiều lần dặn lòng, rằng đây không phải là cơ hội để mình túm áo ghen tuông hay ăn vạ than khóc. Cả hai đều không phải tính cách của tôi. Cái tôi cần chỉ là một lí do, lí do chị tiếp cận chồng tôi và mối quan hệ giữa họ, thực sự đã đi đến giới hạn nào rồi.
Tôi lướt một vòng kín đáo dò xét người đàn bà trước mặt và tự hỏi, có thật đây là người mình nghi ngờ đang xen vào cuộc hôn nhân của mình không? Bởi chị quá sức bình thường, kiểu quê mùa, chân chất của gái tỉnh lẻ vừa gia nhập thành thị chưa lâu. Duy chỉ có đôi mắt của chị rất sâu, rất sáng khiến người đối diện thấy một phần nào đó bị thu hút.
Minh họa từ internet
Người đàn bà mà tôi bắt gặp qua những tin nhắn hỏi thăm đầy thương yêu trong điện thoại của chồng tôi quả thực chẳng có gì đặc biệt cả. Nhưng khi chị bắt đầu câu chuyện, mọi kiêu hãnh trong lòng tôi bỗng dưng tan biến. Chị bảo, chị biết chị sai khi quan tâm chồng tôi. Nhưng đó chỉ là yêu thương từ một phía. Còn anh, những lúc yếu lòng, anh chỉ cần chị như một người bạn để có thể an ủi, sẻ chia.
Chị kể có hôm con sốt quá cao, một mình anh ở nhà không biết xoay sở ra sao, gọi điện thoại cho vợ đang đi công tác thì không bắt máy, cuống quá, anh gọi chị nhờ chỉ cách giải quyết. Một lần khác, công việc anh gặp trục trặc, khi anh định tâm sự với vợ, vợ anh đã gạt phắt đi vì "lương ba cọc ba đồng, không làm việc này thì làm việc khác"... Chị kể nhiều, nhiều nữa.
Càng kể, tôi càng thấy mình vô tâm và ngu ngốc. Là vợ, tôi còn không hiểu chồng mình bằng một người đồng nghiệp mới quen vài ba tháng. Tôi không biết khi nào lòng anh buồn, cũng chẳng quan tâm lúc nào tim anh vui. Tôi chỉ muốn đón nhận mà chưa biết cho đi một chút nào, kể từ khi lấy anh.
Gần 2000 ngày là khoảng thời gian tôi và anh chính thức thành chồng vợ sau rất nhiều năm thanh mai trúc mã. Tôi đã cùng anh đi qua cả thời ngu ngơ thiếu nữ, bồng bột của yêu đương và những bận bịu lo toan của đàn bà. Phải chăng vì quá thân quen, mà khi về cùng một nhà, tôi không thấy còn gì mới mẻ nữa. Anh vốn hiền lành, quen nhường nhịn và thích sống bình an. Tôi hướng ngoại, tràn trề nhiệt huyết kinh doanh, thích mạo hiểm. Vậy nên, sau khi kết hôn, vai trò "xây tổ ấm" đáng lẽ ra của người phụ nữ trong gia đình dường như tôi chuyển giao hết cho anh. Anh cho con ăn, anh đưa đón con, những lúc con ốm đau cũng một mình anh ngược xuôi vì tôi vẫn loay hoay đâu đó với những dự án của mình.
Riết tôi coi điều đó là hiển nhiên, rồi tôi thành vô tâm lúc nào chẳng biết. Những thói quen cũ, những món ăn cũ, cả những câu hỏi thăm nhau cũng thành cũ. Tôi mặc nhiên nghĩ, mình cứ bay nhảy đi, về nhà luôn có anh ở đó mà quên rằng anh cũng cần chia sẻ, cần một vòng tay ấm áp những lúc yếu lòng hay công việc bộn bề áp lực. Đau lòng thay, người chia buồn sớt vui cùng anh không phải là tôi, mà là người đàn bà ấy.
Chị nói, anh chưa từng làm gì có lỗi với tôi. Anh chỉ từng nói: "Anh ước vợ anh có thể hiểu anh một chút, nhưng có lẽ, khi yêu, anh đã yêu luôn sự vô tâm của cô ấy".
Đúng, tôi đã quá chủ quan và vô tâm. Tôi đã nghĩ anh đã là của mình và sẽ luôn là của mình. Nhưng đến khi người thứ ba xuất hiện tôi mới giật mình nhận ra, tôi vẫn luôn yêu chồng, và người đàn ông bình thường ấy vẫn là mơ ước của bao nhiêu người con gái khác. Dù anh chung tình, anh yêu vợ thương con, nhưng nếu không có buổi nói chuyện với chị ấy hôm nay, và tôi cứ vô tâm như thế, coi thường như thế thì liệu ngày anh thay dạ đổi lòng có còn xa lắm không?
Tôi không dám tưởng tượng, nếu người thứ ba không phải là chị, mà là một người nào đó, nhất quyết giành giật được người đàn ông mình yêu thương thì gia đình tôi sẽ đi về đâu? Chúng tôi đến với nhau vì tình yêu thực sự, tại sao chỉ sau ngần ấy năm ngắn ngủi, tôi lại đẩy quyền quyết định hạnh phúc của mình vào tay người khác? Nghĩ tới thôi, tim tôi đã dâng trào cảm giác đau nhói.
Cảm ơn chị, người đã xuất hiện như một phép thử. Chị đã dạy cho tôi một bài học: bài học giữ hạnh phúc vì cái gọi là gia đình chứ không phải là vì bản thân mình nữa...