Gặp anh trên một chuyến xe công tác, chúng tôi trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng chen vào đôi câu hỏi han hoàn cảnh gia đình nhau. Câu chuyện ngắn ngủi đủ để tôi và anh hiểu nhau ở mức căn bản: anh 33 tuổi, độc thân và chuẩn bị chuyển công tác. Anh cũng gật gù đặt tay lên vai tôi thay lời chia sẻ khi tôi nói mình là mẹ đơn thân, đang sống cùng con gái 5 tuổi.
Một tháng sau, tôi được phân công chuẩn bị quà lưu niệm cho đối tác. Theo gợi ý của đồng nghiệp, tôi mua khung, lồng ảnh của từng đối tác vào, để tặng. Và tôi bất ngờ khi nhận được bức ảnh của một người đàn ông cười rất tươi - là anh - người đàn ông trên chuyến xe hôm ấy.
Gặp lại anh và trao món quà do chính tay tôi chuẩn bị, chúng tôi trao đổi số điện thoại, kết bạn Facebook và bắt đầu chia sẻ với nhau những câu chuyện vui, buồn. Tình cảm lớn dần qua những câu chuyện và những buổi cà phê trên sân thượng lộng gió giữa Sài Gòn.
Anh kể tôi nghe về ba cuộc tình tan vỡ, về một người đàn ông tay trắng sau 12 năm làm việc, về ca phẫu thuật não thập tử nhất sinh anh đã trải qua. Tôi kể anh nghe về một người phụ nữ gắng gượng sống vì con, đi qua những ngày chông gai mà mỗi bước đều đau như giẫm phải gai xương rồng. Chúng tôi đủ tuổi để không phải giấu giếm, ngại ngùng gì nhau.
Có những khuya, anh gọi điện thoại, hát cho tôi nghe, kể những câu chuyện khi thì kinh dị, lúc thì hài hước. Dần dà, giọng nói và những icon Facebook từ anh đã trở thành thói quen hằng ngày của tôi.
Ảnh minh họa |
Chúng tôi có chung sở thích uống trà và đọc truyện Nguyễn Nhật Ánh. Chúng tôi có một nhóm bạn chung cùng nhau đi Đà Lạt, Phan Thiết, Hà Giang... Chúng tôi thân nhau đến nỗi bạn bè ai cũng ngỡ chúng tôi là một đôi. Nhưng chỉ có chúng tôi hiểu rõ, vẫn có một rào cản chúng tôi không thể vượt qua để yêu nhau. Người này sợ người kia phải gánh thêm khổ đau của mình.
Ngày mẹ anh mất, anh vừa tiếp nhận một công việc mới. Buồn đau, áp lực, anh uống rượu đến say mèm. 12g đêm, anh gọi điện, nói anh bị té xe. Tôi tất tả chạy ra, nhìn ngực áo sơ mi của anh thấm máu. Tôi chẳng nghĩ được gì, chạy đến ôm chặt lấy anh. May mắn là anh không bị thương nặng, chỉ xước một mảnh da ở tay. Tôi đưa anh về nhà, rửa vết thương, vì anh nhất định không chịu đến bệnh viện. Anh ôm chầm lấy tôi trong cơn say. Đêm đó, chúng tôi trở thành tình nhân.
Để cảm xúc dẫn đường, nhưng trong thâm tâm, chúng tôi đều ý thức rõ, đó không phải là tình yêu. Dù vậy, cả anh và tôi đều không biết nên dừng lại như thế nào. Đến một ngày, bạn gái cũ của anh muốn quay lại. Anh phân vân, bắt đầu cân đong mối quan hệ giữa tôi và cô gái ấy.
Cũng là phụ nữ, cô ấy thừa khả năng nhận ra tôi đã và đang chiếm một vị trí lớn trong cuộc sống của anh. Cô ghen tuông, tìm cách phá điện thoại và hỏi về tôi ở khắp mọi nơi. Tôi im lặng, chờ anh giải quyết mối quan hệ phức tạp này.
Anh hỏi tôi có thể bước qua ranh giới bạn thân (hoặc tình nhân) để sống cùng anh không. Tôi lưỡng lự. Còn anh nói thẳng anh không thể. Anh bảo anh không đủ tự tin mang lại hạnh phúc cho tôi, vì tôi đã hiểu anh quá nhiều - hiểu cả những thất bại, ê chề mà một người đàn ông luôn che giấu, sợ người khác biết. Quan trọng hơn tất cả, anh vẫn còn tình cảm với người yêu cũ.
Tôi không thể kể hết về những thay đổi trong thái độ cư xử của anh lẫn tôi, nhưng anh đã nhờ tôi hẹn gặp cô gái kia, nói với cô ấy rằng, tôi và anh chỉ là hai người bạn. Anh yêu cầu tôi chỉ nhắn tin với anh về công việc để cô ấy không ghen tuông.
Người tôi vốn đã tin tưởng để dựa dẫm tinh thần nay bỗng như một người hoàn toàn khác. Tôi không thể vì ai mà đối xử tệ với bản thân mình. Tôi cũng không muốn đòi công bằng hay tranh cãi với người đã quay lưng. Tôi chọn cách im lặng, bước khỏi cuộc đời anh, để giữ lại sự kiêu hãnh của chính mình.
Khi không còn anh bên cạnh, ngẫm lại quãng thời gian chúng tôi từng trải qua, tôi tự hỏi, nếu không sa vào mối quan hệ nhân tình, liệu tôi và anh có thể là hai người bạn để cùng nhau đi một quãng đường xa hơn không; hay lỗi không phải ở hai chữ "tình nhân" mà chỉ đơn giản là "nhân tình" trong cụm từ "thế thái nhân tình"?