Ảnh minh họa
Tôi 30 tuổi, lấy chồng vài năm, có một bé. Từ ngày lấy chồng, tôi luôn nhớ về người yêu cũ. Hơn chục năm trước, tôi và anh quen nhau. Một cuộc tình vỏn vẹn 2 tháng do lúc đó cả hai còn quá trẻ, nhút nhát. Hàng tuần anh về thăm tôi. Anh học ở tỉnh, còn tôi học cấp 3 ở quê. Sau đó, có người khác tán tỉnh nên tôi đã chia tay. Thời gian sau, tôi lên Sài Gòn học và vô tình liên lạc lại với anh. Từ đó tôi và anh hiểu nhau hơn. Có dịp về quê, cả hai đi chơi cùng bạn bè.
Vài năm trôi qua, tôi quen bạn trai. Mỗi lần tôi và bạn trai giận hờn, chia tay, tôi lại tìm tới anh để vơi nỗi buồn. Anh vẫn vui vẻ với tôi. Khi làm lành, quay lại với bạn trai, tôi đã quên mất anh. Cứ vậy vài lần, đỉnh điểm là lần tôi đã cho anh niềm tin rồi khiến anh thất vọng, thi rớt thạc sĩ. Anh hỏi tôi anh có gì không bằng người ta mà tôi đối xử như vậy. Anh giận tôi, tôi chủ động xin lỗi. Tôi vẫn không thể vượt qua được lý trí hay vì tình cảm dành cho anh chưa đủ lớn mà không thể đến được với anh.
Vài năm sau, tôi quen chồng hiện tại. Suốt những năm tháng đó, tôi và anh vẫn liên lạc và gặp nhau. Khi tôi lấy chồng, ngày đi đưa thiệp cưới, chúng tôi đi cùng nhưng chú rể không phải anh. Tôi đã quá tàn nhẫn, không nghĩ tới cảm xúc của anh. Trước ngày về nhà chồng, chúng tôi nhắn tin tận khuya, nói hết những gì trong lòng. Sau cưới, không biết tại sao tôi càng nhớ anh. Vài năm nay, cứ vài hôm tôi lại mơ thấy anh, mơ về những ngày trước đây, luôn thấy anh yêu thương tôi. Giật mình tỉnh giấc, tôi chỉ muốn được gặp và ôm anh một lần, nói lời xin lỗi anh.
Một năm trước, anh đã kết hôn, tôi cũng đến dự. Hôm đó, nhìn thấy anh vui vẻ, hạnh phúc bên vợ mới cưới, tôi thấy vui vì anh đã gặp được người thương, nhưng lại có chút chạnh lòng. Tôi biết mình quá ích kỷ. Nhiều khi, tôi muốn nói hết cho anh biết tôi rất nhớ anh nhưng không thể, vì hạnh phúc của anh, vì gia đình tôi và có nói cũng không thay đổi được gì, sẽ đánh mất tình bạn còn lại của tôi và anh.
Tôi luôn dằn vặt về những gì mình đã gây ra cho anh. Nằm bên chồng mà tôi luôn ước người nằm kế mình là anh. Tôi có lỗi với anh và chồng hiện tại. Có phải tôi đang ngoại tình tư tưởng không? Khi mọi người đọc bài viết này, sẽ chỉ trích tôi ích kỷ nhưng thật lòng tôi không biết chia sẻ cùng ai, cảm thấy rất nặng lòng. Tôi biết là sai trái dù là trong suy nghĩ. Xin mọi người cho tôi lời khuyên để không mơ, không nhớ về anh nữa.