Yêu thương đâu phải cứ lớn mãi được, khi mà hai đứa đã dần dần mất đi những cảm giác nơi người còn lại. Em chẳng còn thấy những câu nhắn của anh chứa trong đó một sự quan tâm lo lắng thật sự, mà chỉ mang tính hình thức là chủ yếu. Anh chẳng còn cảm nhận được những yêu thương em nêm vào những bữa ăn, chỉ toàn thấy mặn đắng mùi vị cuộc đời.
Em là một cô gái ngốc nên mới không biết rằng lòng anh là cái giếng sâu không đáy, cho dù có đổ bao yêu thương vào cũng chẳng thể lấp đầy, trút bao nhiêu quan tâm lo lắng vào cũng chẳng đủ. Vậy mà tất cả những gì em có, tất cả những cảm xúc thiêng liêng lần đầu của em, đã bị chính em đổ đi không thương tiếc.
Ảnh minh họa (từ internet)
Tháng năm ấy, em từng dành cả tuổi trẻ của mình cho anh. Em dành cả trái tim lần đầu loạn nhịp vì một người, dành cả bản thân mình cho mỗi riêng mình anh. Vì em cứ nghĩ, cứ trao hết đi, rồi đến một lúc anh cũng động lòng mà thương em. Hay ít ra, chỉ cần anh có một chút rung động nào với em, em cũng hạnh phúc lắm rồi.
Con người ta một khi đã quen với cảm giác một mình, họ sẽ không cần ai nữa nhưng không vì thế họ chối từ yêu thương. Chỉ là họ cảnh giác hơn, e dè hơn và cho đi vừa đủ.
Trái tim một người sẽ có một khoảng trống khi ai đó bước vào và bước ra. Lý trí vẫn bảo rằng “nếu không yêu xin đừng tiến đến”, nhưng con tim lại ương bướng chẳng nghe lời, để một ngày nào đó tự tay mình vá từng tổn thương, mới ngỡ ngàng nhận ra, thế giới này đông người, nhưng trước khi có ai đó sẵn sàng vì mình mà xoa dịu mọi buồn đau, cô độc thì chúng ta vẫn chỉ có một mình, lặng lẽ ôm những nhớ thương vào lòng.
Thà rằng em còn đơn phương anh, thà rằng chúng mình chưa nói tiếng yêu thì có lẽ bây giờ em đã không đau đến vậy, bởi em biết khi ấy anh và em chưa là gì của nhau. Còn bây giờ, chúng mình đã chấp nhận tình cảm của nhau, chấp nhận để tiến tới một mối quan hệ xa hơn phía trước, mà anh vẫn cứ hồn nhiên rong chơi với những điều mới mẻ bên ngoài. Chắc anh không biết rằng em đã buộc mình khỏi những chao đảo của biết bao cám dỗ ngoài kia, chỉ để một lòng hướng về anh.
Nỗi đau của anh rồi sẽ có người đến lấp đầy bằng những yêu thương chân thành, cô đơn của anh cũng sẽ ra đi mà nhường ghế cho những hạnh phúc mới. Nhưng người thực hiện được điều đó sẽ chẳng bao giờ có thể là em.
Vậy thì em còn mong chờ điều gì ở những dại khờ ấy? Khi tình em có đong bằng bao nhiêu nước mắt, đếm bằng bao nỗi cô đơn cũng không thể nào đủ cho những mất mát của thanh xuân đời mình.
Em không xóa bỏ những ký ức đã tồn tại anh, bởi với em nó là một phần cuộc đời, có cố xóa cũng đâu thể quên lãng được. Em giữ nó để nhắc nhở mình về nỗi đau em trải qua và bài học em đã thấm, rằng không có tình yêu nào là sai trái cả, kể cả vì yêu mà con người ta đau đến từng khúc ruột thì ngày nào đó trong đời nó cũng là ký ức thôi, dẫu không thể quên thì ta cũng sớm bình yên với điều đó.
Em chọn cách rời xa anh, để chọn cho mình bình yên phía trước, dẫu đó là một bình yên cô độc khi vắng anh, còn hơn những hạnh phúc mang đầy những sóng gió chông gai.